Xa xa, Thương Lam thấy người nhà họ Thương đứng chờ ở dưới chân núi. Hình như bọn họ cũng vừa mới đến không bao lâu.
Trong núi không khí trong lành, bốn phía đều là nước, núi cao, thỉnh thoảng có một hai con chim chích choè bay qua, xòe cánh dừng một lúc ở cành cây, trong chốc lát lại bay đi.
Thương Trung Tín tựa vào dưới gốc cây hóng mát, từ trong miệng nhàn nhã phun vòng khói, nhìn Thương Trung Thời ở một bên lấy đồ từ trong cốp xe những đồ cần thiết, ánh mắt từ từ trở nên tĩnh mịch.
Triển Mộ dừng xe vào bên đường. Xe mới vừa đỗ lại, ánh mắt Thương Lam liền nhìn thấy Trần Lệ đứng ở cách đó không xa.
"Đợi chút." Anh đưa tay kéo lấy sau cổ cô.
". . . . Dì." Cửa xe đã bị đẩy ra một nửa, không thể xuống xe, Thương Lam mất hứng quay mặt qua kêu anh.
"Trên núi lạnh, em mặc thêm áo mới được đi xuống." Tay anh đứt khoát kéo cả người cô lại.
Thương Lam bị người đàn ông phía sau ôm vào lòng, anh coi thường sự kháng nghị của cô, từ trong balo sau lưng lấy ra một cái áo khoác lông màu trắng gạo, nâng cao cánh tay của cô, động tác thông thạo mặc vào.
Thương Lam mất hứng lẩm bấm mấy tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ ngoài cửa xe nhưng đông tác vẫn phối hợp, Triển Mộ để cô giơ tay liền giơ tay, luồn tay liền luồn tay, rất khéo léo.
Triển Mộ cài nút áo, xong xuôi mới buông tay ra.
Thương Lam lấy được tự do, đẩy cửa ra liền muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658917/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.