Chưa bao giờ bị giánđoạn, nếu so với mấy năm trước ở thời điểm Bắc Đồ ẩn núp trong một thờigian dài, thì đợt tấn công lần này càng thêm mãnh liệt, không ít ngườiđã rời khỏi Dương Quan, có lần Ngâm Hoan đi trên đường phố cũng cảm thấy người ở Dương Quan càng ngày càng ít.
“Tiểu thư.” Nhĩ Đông nhìnquanh một lần rồi mới đỡ Ngâm Hoan từ trên xe ngựa xuống, ngay cả củahàng son phấn mà ngày thường các cô nương vẫn thích bước vào, mà bây giờ buôn bán cũng tiêu điều, từ chưỡng quỹ tới người làm đều ỉu xìu khôngcó tinh thần.
“Lấy những thứ này đi, đi tới những cửa hàng đằngtrước xem thế nào.” Ngâm Hoan chọn không ít đồ, chưởng quỹcửa hàng trang phục tự mình giới thiệu, ông ta cũng rất phấn khởi góihàng hóa lại, tự mình đưa tiễn nàng ra cửa.
Xe ngựa đi theo saulưng Ngâm Hoan. Vào mùa thu, trên những con đường ở Dương Quan, ở haibên có nhiều cây với đầy những chiếc lá khô vàng. Ngâm Hoan ghé vào mấycửa hàng, trên xe cũng đã chứa không ít đồ đạc, những cửa hàng ở sátcổng thành đã đóng cửa, mọi người đều đã dọn đi nơi khác, ngay cả nhữngngười ăn xin bình thường tụ tập ở đây rất đông, mà bây giờ cũng khôngcòn được bao nhiêu người.
Một chiếc xe đẩy nhỏ lướt qua bên cạnhcác nàng, bước chân của ông lão khập khiễng, sắc mặt trắng bệch khô cằn, trên xe đẩy nhỏ để một bếp lò nhỏ, trên lò đang đặt một cái chậu, ở bên trong đều là bánh nướng.
Ngâm Hoang nhìn chiếc xe đẩy nhỏ có thể ngã xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/3057859/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.