Ngâm Hoan chỉ thấy một thân cẩm phục màu đen khảm ngọc đã biến mất trước tầm mắt nàng, bốn phía không có một ai.
Một hồi lâu mới đứng dậy, Ngâm Hoan vuốt vuốt khuỷu tay bị đụng đau, từtrên mặt đất nhặt vòng tay bị đụng vỡ lên, cẩn thận dùng thêu khăn baohết bỏ vào tà áo, một lần nữa sửa sang lại tang phục hướng linh đường đi đến.
Không bao lâu, một nam hài khoảng tám chin tuổi trở lại nơi Ngâm Hoan ngã xuống, y phục của hắn rất giống với màu y phục màNgâm Hoan thoáng thấy, cau chặt lông mày từ trong bụi cỏ nhặt lên mộtphần nhỏ mảnh vụn vòng ngọc, trong miệng lẩm bẩm, "Người đâu rồi, tạisao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi."..
.
"Ta sai các nàng ra ngoài làm việc, nhưng hai ngày này phải trở lại chịu tang, ngươi dặn các nàng ít có đi loạn." Ngâm Hoan tiếp nhận khăn tay mới từ tay NhĩĐông, vừa nhìn thấy kia hoa văn liền có chút đau đầu, mảnh khăn tay bịcướp kia phải làm sao bây giờ.
Sau khi Cố quốc công phát tang xong, Cố phủ còn đắm chìm trong không khí bi thương, cho nên việc CốNgâm Phương giễu cợt nàng ngay cả vật quan trọng cũng không giữ được,không có truyền đi xa.
Đầu tháng bảy, người Mộc gia từ Huệ An thành đến.
Mộc lão phu nhân nhìn mặt nữ nhi mình càng thêm gầy gò, đau lòng ôm nàng,"Hài tử, cùng nương đi đi, con còn ở chỗ này Cố gia làm cái gì."
Một bên Mộc phu nhân nhìn cũng đau long khuyên, "Đúng vậy Vãn Đình, muội cùng nương trở về thôi."
Mộc thị từ trong ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136335/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.