Ngâm Hoan cười cười, cũng không nói tiếp, ngược lại Cố Dật Triết mím mímmôi, "Cắt xong còn có thể lớn lại, tỷ nếu không cắt hết thì không phảicũng là chết héo hết sao."
Lời Cố Dật Triết nói như sấm bêntai nện vào tâm Ngâm Hoan, ráng kiềm chế bàn tay không ngừng run rẩy,Ngâm Hoan đem đặt cái ly trở về đến trên bàn, cười lớn nói với hắn, "Mặt trời gần lặn rồi, tỷ còn bài tập chưa làm, tỷ về trước đây."
Ra khỏi Phong Thanh viện, Ngâm Hoan cơ hồ là trốn trở về Trúc Thanh viện,An Hạ đằng sau không đuổi kịp nàng, Ngâm Hoan đem chính mình ném ở trêngiường, ngửa người nhìn nóc giường, nhìn tua cờ lắc lư, thỉnh thoảng hồi tưởng lời Lục đệ nói ở bên tai.
Nhĩ Đông nghe An Hạ nói vộivàng vào phòng, còn chưa đi đến bên trong, liền nghe được tiếng cười của Ngâm Hoan, không bao lâu tiếng cười kia tạm ngừng, Nhĩ Đông xông đi vào liền nhìn thấy Ngâm Hoan yên lặng nằm ở kia với hai hang nước mắt lăndài trên má.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy, ngài đừng doạ NhĩĐông mà." Nhĩ Đông xông tới ôm nàng đứng lên, Ngâm Hoan như búp bê đứtdây, tứ chi không lực tùy ý nàng ôm lấy mà không có chút phản ứng.
Thì ra là không phải là ngươi nhân từ không tranh thì người khác sẽ cảmthấy ngươi là có long tốt, tựa như bụi hoa kia, ngươi không cắt nó thìvề sau nó sẽ không phát triển được, mà nàng Cố Ngâm Hoan là hèn mọn cũng không ngoại lệ, , cho dù nàng không tranh không đoạt nhưng chỉ cần nàng là Thất tiểu thư của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136334/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.