Ninh Vân Tấn đầu cũng bự ra, quanh co lòng vòng vấn đề lại kéo trở lại. Nếu trực tiếp nói ra với hắn thân thế của mình, có lẽ có thể làm cho người này có chút cố kỵ, nhưng đó cũng là đem Ninh phủ đưa vào chỗ chết. Phải biết một mình nuôi nấng Hoàng tử, một khi bị người chụp lên đầu tội danh bụng dạ khó lường, vậy thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng gột không hết.
Hơn nữa điều đó càng sẽ đưa phụ thân vào hoàn cảnh bất trung bất nghĩa, tuy rằng hắn cứu mình, nhưng đồng dạng hắn vi phạm mệnh lệnh Hoàng đế, đây là bất trung! Hoàng thượng tín nhiệm hắn mới đem chuyện đại sự quan trọng này giao cho hắn làm, mà hắn không làm được, đó là bất nghĩa.
Nếu Văn Chân hướng phương hướng tốt, Ninh gia có lẽ có thể tránh được một kiếp, nhưng mà cố tình vì vậy âm dương sai lầm, khiến hắn yêu phải thân nhi tử của bản thân, ai biết Văn Chân có thể hay không bởi vì nguyên nhân này thẹn quá thành giận lấy Ninh phủ khai đao.
Văn Chân nhìn do dự bất định trên mặt Ninh Vân Tấn, chỉ cho hắn lại nghĩ đến những chuyện chỉ thêm phiền não, hắn đột ngột bắt lấy cánh tay Ninh Vân Tấn, nghiêm túc mà nói, “Không cần suy nghĩ chuyện này, ngươi chỉ hỏi thử lòng ngươi, với trẫm rốt cuộc là suy nghĩ thế nào? Ngươi dám thề nói với trời, một chút tâm động cũng không có sao?”
Ninh Vân Tấn trong lòng càng thêm rối rắm, nếu thật sự phải nói mình với theo đuổi của Văn Chân một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348505/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.