Chương trước
Chương sau
Xem xong thời sự, chơi với con trai một chút, rồi Liễu Tuấn chắp tay đi vào thư phòng. Khi công việc đặc biệt bận rộn, Liễu Tuấn sẽ mang một số văn kiện về nhà xử lý, còn bình thường ở trong phòng đọc sách, khi là sách kinh tế, triết học có khi là dã sử không có quy luật nhất định, những danh tác nước ngoài bằng tiếng Anh hoặc tiếng Nga thì Liễu Tuấn đềm xem bản gốc, đó cũng mang tác dụng ôn tập, không thể vứt bỏ hai thứ tiếng đó.

Trong lúc xem sách, Liễu thị trưởng nói không chừng được gợi ý, nảy ra những ý tưởng mới.

Cùng với thời gian trôi đi, trừ cuốn sách nhỏ ghi chép lại sự kiện kiếp trước ra, thì Liễu Tuấn đã không còn phân biệt được đâu là ký ức kiếp này đâu là ký ức kiếp trước nữa, rất nhiều thư quấn lấy nhau ở trong đầu, Liễu Tuấn cũng không cố ý đi phân biệt.

Có điều hôm nay đầu óc y hơi rối loạn, xem sách không vào, liền vứt sách qua một bên, châm thuốc dựa lưng vào ghế suy nghĩ.

Điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại cố định trong thư phòng.

Liễu Tuấn biết có tám phần là ngài phó thủ tướng gọi tới, ông biết tính cách của con trai, nên gọi tới thư phòng vào giờ này.

- Ba.

Liễu Tuấn nhận điện thoại, quả nhiên bên kia là tiếng Liễu Tấn Tài.

- Nhà khách Tiềm Châu bán rồi à?

Giữa cha với còn không cần khách sáo, ông đi thẳng vào vấn đề.

- Dạ bán rồi, hôm nay ký hợp đồng, bán được 370 triệu, hơn giá dự kiến của các chuyên gia 70 triệu, ký hợp đồng thuê lại của Cty Song Lợi dùng 20 năm, mỗi năm trả 23 triệu.

Liễu Tuấn biết tác phong của cha nên nói qua tình hình

Liễu Tấn Tài trầm ngâm:
- Trên tỉnh và đồng chí Thai Duy Thanh có ý kiến gì?

Liễu Tuấn cười nhạt, nói với chút nhạo báng:
- Đồng chí Thai Duy Thanh không có bất kỳ ý kiến gì.

Báo cáo đã được gửi lên cơ quan có liên quan ở cấp quốc gia, có điều đó chỉ là thông lệ, tỉnh chưa có ý kiến, cơ quan quốc gia cũng không tiện trả lời trước. Không cần tỉnh A phải có câu trả lời rõ ràng, chỉ là đưa lên trên xin ý kiến cũng được, cơ quan quốc gia mới tiện nghiên cứu trả lời, đó là trình tự bình thường. Thai Duy Thanh lề mề không tỏ thái độ, đoán chứng nghĩ tới nhân tố này, đợi cho đồng chí Tiểu Liễu mất kiên nhẫn, tiền trảm hậu tấu mới nhảy ra cũng không muộn.

Muốn nói tốt thì Liễu thị trưởng dũng cảm mày mò phương án mới, cần được biểu dương khen ngợi. Muốn nói xấu thì đồng chí Liễu Tuấn chưa được sự đồng ý của cấp trên, tự ý bán tài sản quốc gia, đây là vấn đề nghiêm trọng, liệu trong đó có giao dịch quyền tiền không? Cho dù không có thì cũng là đi ngược lại phương châm chính sách của quốc gia.

Một thị trưởng nho nhỏ mà dám làm bừa ở chuyện lớn thế này, đúng là gan không nhỏ.

Liễu Tấn Tài im lặng một lúc rồi mới nói:
- Con viết một tài liệu trình bày một cách hệ thống mô hình của con, trực tiếp giao cho ba để ba xem xét.

Liễu Tuấn gật đầu vâng lời.

Thai Duy Thanh luôn thích sử dụng những thủ đoạn vụn vặn để ngáng chân Tiểu Liễu. Liễu Tấn Tài có tốt tính đến đâu cũng không chịu được có kẻ chọc phá con trai mình, xem ra chuẩn bị vượt qua chính phủ tỉnh A, trực tiếp khẳng định mô hình này rồi.

Liễu Tấn Tài tôi chính là chủ nhiệm của ủy ban phát triển quốc gia, Thai Duy Thanh cậu chỉ định đoạt được ở tỉnh A thôi.

- Vậy vụ án Bạch Hồ kia tra đến đâu rồi.

Ngày thường Liễu phó thủ tướng công việc bộn bề, dù là về nhà cũng không chịu nghỉ, rất ít chủ động gọi điện thoại cho con trai. Lần này coi như phá lệ, Liễu Tuấn vừa nhập chức, Tiềm Châu liên tiếp xuất hiện động tĩnh lớn, Liễu Tấn Tài biết con trai áp lực lớn, nên chủ động biểu thị sự quan tâm.

Liễu Tuấn cười méo miệng:
- Càng ngày càng ầm ĩ rồi.

Liễu Tấn Tài không lên tiếng, đợi con trai nói rõ hơn.

- Hiện giờ vụ án đã vượt qua khỏi huyện Bạch Hồ, mở rộng thành phố và các khu huyện khác, bí thư Giang Thành là Quản Vĩnh Thanh cũng có vấn đề, Quản Vĩnh Thanh là thường ủy Tiềm Châu, là người tiền nhiệm của Phương Nhữ Thành...

- Vậy con và Lưu Huy có ý kiến gì.

- Ý kiến của con là muốn có hạn độ là dừng, công tác trọng điểm của Tiềm Châu chủ yếu phải đặc ở việc kiết thiết lại sau thiên tai, sắp tết rồi, vụ án này cứ tiếp tục bới móc sâu thêm thì thế cục Tiềm Châu khó ổn định lại được.

Liễu Tuấn bình tĩnh trình bày ý kiến của mình cho cha, không mang theo nhiều tình cảm cá nhân, điều này làm Liễu Tấn Tài rất hài lòng, xem ra con trai ngày càng trưởng thành vững vàng rồi, dù đối diện với cha mình cũng biết khắc chế bản thân.

- Chuyện này con nên nói với bác Nghiêm của con một chút.

Liễu Tấn Tài lặng lẽ nghe xong rồi nhắc nhở, dù Nghiêm Ngọc Thành là cha vợ của Liễu Tuấn, nhưng khi hai cha con nói chuyện, Liễu Tấn Tài vẫn thích cách gọi "bác Nghiêm" của con hơn.

Liễu Tuấn hiểu ý, nếu như tỉnh ủy tinh A không chịu thôi, vậy thì Nghiêm Liễu cần phải xuất hiện vào thời điểm đúng lúc, không thể để cho một số kẻ không biết kiêng nể gì hết.

Từ sau khi vụ án Bạch hồ xảy ra, Liễu Tuấn cùng đã trao đổi với cha vợ đại nhân, nhưng Nghiêm Ngọc Thành luôn giữ im lặng.

Liễu Tuấn cũng từng phân tích qua thái độ này của ông, có lẽ Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ chức cao quyền lớn, chỉ là vụ án một huyện, chẳng đủ lọt vào mắt ông. Nhưng Liễu Tấn Tài nhắc y hỏi ý kiến Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn tất nhiên tuân theo.

Liễu Tuấn biết giờ này Nghiêm Ngọc Thành đang xử lý công việc ở thư phòng, cán bộ lãnh đạo tầng cấp như ông và Liễu Tấn Tài, khái niệm giờ làm là rất mơ hồ, nhất là với chức vị hiện tại của Nghiêm Liễu đều gặp phải rất nhiều tình huống đột phát.

Có điều Nghiêm Ngọc Thành thoáng đạt hơn Liễu Tấn Tài, biết có chừng có mực.

Điện thoại vừa thông, bên trong liền truyền tới giọng nói uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.

- Lão Ba đã xem Hồng Lâu Mộng được mấy lần rồi?

Nghiêm Ngọc Thành uy nghiêm khí thế, cán bộ cấp dưới đối diện với ông luôn cung kính, thậm chí là sợ hãi. Chỉ có Liễu Tuấn là ngoại lệ, mỗi lần nói chuyện luôn mang theo vài phần buông thả, điều này có lợi cho Nghiêm Ngọc Thành thả lỏng tinh thần.

- Ha ha ha, tiểu tử đúng là thành Gia Cát Lượng rồi, sao biết ta đang xem Hồng Lâu Mộng?

Nghiêm Ngọc Thành ngạc nhiên lắm, vì ông đang đúng là đang xem Hồng Lâu Mộng thật, ông là học trò của Chu tiên sinh, kiến thức văn học cổ uyên thâm, nên thích danh tác cổ, thường xuyên dùng những thứ sách đó thay đổi đầu óc.

Liễu Tuấn cười, không ngờ phán bừa lại đúng, nghe ngữ khí của Nghiêm Ngọc Thành thì tâm tình không tệ.

- Đoán bừa ạ.
Liễu Tuấn thành thật đáp.

Nghiêm Ngọc Thành cười ha hả:
- Coi như tiểu tử con còn có ba phần thành thật... Nói đi, có phải vụ án huyện Bạch Hồ lại có biến hóa không.

- Thủ trưởng anh minh, lòng sáng như trăng sao, trí tuệ sánh mặt trời....
Liễu thị trưởng thừa cơ "vỗ mông đôm đốp", lời hay ý đẹp tuôn ra không ngớt.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nghe, dương dương tự đắc. Hiện giờ địa vị của ông lúc nào cũng phải cẩn thận tới từng lời ăn tiếng nói, thì thoảng đùa với con rể, cũng có tác dụng điều tiết.


Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Ta biết rồi, con nên làm gì thứ cứ làm cái đó, còn kẻ khác thì mặc xác hắn.

Chủ nghĩa anh hùng cá nhân của Nghiêm bí thư lại nổi lên rồi, Liễu Tuấn biết mình bị ảnh hưởng của Nghiêm Ngọc Thành rất nhiều, chí ít thì cái vẻ coi thường tất cả chính là học từ trên người Nghiêm Ngọc Thành.

Có câu nói này của Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn tức thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hai người đang nói chuyện thì cửa thư phòng bị đẩy ra, Lạc Dương cười khanh khách đi trước, Phi Phi đi theo sau con trai, lộ nụ cười bất đắc dĩ.

Liễu thị trưởng vội gọi con trai:
- Lại đây Dương Dương, nói chuyện với ông ngoại đi.

- Con không nói, con muốn nghe ba kể chuyện cơ.

Giọng nói trẻ thơ của Dương Dương vang vọng khắp phòng, hẳn là Nghiêm bí thư ở bên kia cũng nghe thấy rõ ràng, không khỏi "cay cú", lẩm bẩm một câu:
- Tiểu tử thối, y hệt cái thằng cha nó.
Nói rồi cúp điện thoại cái phịch.

Phi Phi thấy quấy rầy chồng và cha nói điện thoại, liền áy náy nói:
- Dương Dương nhất định muốn nghe anh kể chuyện mới chịu đi ngủ.

Cái "bệnh" này của Dương Dương đều bị gần đây Liễu Tuấn chiều hư, phát triển tới hiện giờ, y không kể chuyện là nó không chịu ngủ. Liễu thị trưởng cười ha hả, bế con trai lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, bên cạnh chiếc giường đôi cực lớn là một cái giường nhỏ, hai vợ chồng sau khi dỗ Dương Dương ngủ xong, liền đặt vào chiếc giường nhỏ có lan can đó, Nghiêm Phi lúc đầu không đồng ý, nhưng không lay chuyển nổi chồng, đành phải thỏa hiệp.

Liễu Tuấn nhảy lên giường, đặt con trai ở bên cạnh, tươi cười kể chuyện cho Dương Dương, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, kể chuyện cho con đều là sở trường của Liễu nha nội. Không nhất định là phải kể chuyện trong sách, nhiều khi Liễu nha nội tự biên ra rất nhiều câu chuyện, làm con trai nghe cười khanh khách.

Lần này cũng không ngoại lệ, Liễu nha nội "khua môi múa mép một hồi" , Tiểu Liễu nha nội mơ màng lăn ra ngủ.

Thấy con trai dần dần chìm vào giấc ngủ, Phi Phi dựa vào người Liễu Tuấn, mỉm cười nói:
- Rốt cuộc là anh kể truyện hay là thôi miên đấy.

Phi Phi trách hỏi cũng rất có lý, kể chuyện tới mức làm con ngủ thiếp đi, trình độ kể chuyện của Liễu thị trưởng thật làm người ta không dám khen ngợi.

Liễu Tuấn cười hì hì, đưa tay kéo vợ vào lòng, bắt đầu giở trò hư hỏng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.