Chương trước
Chương sau
Liễu Tuấn vốn định hôm nay ngủ sớm một chút, nhưng Phi Phi thực sự quá đáng yêu, Liễu thị trưởng có mó máy chân tay một chút đã ngả sang khuynh hướng mất kiểm soát, nhưng không ngờ điện thoại vang lên, Liễu Tuấn nhìn số, sắc mặt tức thì trở nên nghiêm trọng.

Cái số này y rất quen, đó là của văn phòng bí thư tỉnh ủy.

- Alô.

Liễu Tuấn nhận điện thoại.

- Alô, Liễu thị trưởng, tôi là Tiểu Ngô.

Thư ký của Cù Hạo Cẩm mỗi lần gọi điện đều tự xưng là Tiểu Ngô.

- Xin chào Ngô xử.

Liễu Tuấn giữ đúng phép lịch sự.

Ngô thư ký nói:
- Là thế này, Liễu thị trưởng, Cù bí thư mời thị trưởng và Lưu bí thư ngày mai lên tỉnh ủy một chuyến, Cù bí thư muốn nói chuyện với hai vị.

- Được, tôi sẽ tới đúng giờ.

- Cám ơn Liễu thị trưởng.

Theo Lăng Nhã nói, Ngô thư ký rất được Cù Hạo Cẩm coi trọng, Liễu Tuấn cho rằng điều này có thể do Ngô thư ký rất khiêm tốn, đường đường thư ký bí thư tỉnh ủy mà tôn trọng với một thị trưởng như cấp trên, là có thấy rồi. Cù Hạo Cẩm mạnh mẽ, thư ký nên ôn hòa một chút, mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Cho dù quản cảm của Liễu Tuấn ra sao, thì cảm quan của y với Ngô thư ký không tệ.

- Ừm, phải lên tỉnh sao?

Đợi Liễu Tuấn hạ điện thoại xuống, Phi Phi quan tâm hỏi, hai áng hồng chưa phai trên gò má như bạch ngọc, đáng yêu chết người.

- Đúng, Cù Hạo Cẩm bảo anh và bí thư Lưu Huy sáng mai 9 h tới tỉnh ủy nói chuyện với ông ta.

- 9h sáng mai?

Nghiêm Phi cau mày, cô biết từ Tiềm Châu tới Ngọc Lan ít nhất phải mất 3-4 tiếng đồng hồ, nói cách khác muốn đên đúng giờ phải đi ngay trong đêm, nếu sáng mai mới đi thì thời gian quá sát, lỡ chẳng may tắc đường gì đó chưa chắc đến được đúng giờ.

Liễu Tuấn cười áy náy, còn chưa đáp lời Phi Phi thì điện thoại của Lưu Huy đã gọi tới.

- Thị trưởng, Ngô thư ký thông báo cho thị trưởng rồi chứ?

- Vâng thư bí thư, vừa mới thông báo rồi.

Lưu Huy cũng không nói nói nhiều, ông ta vốn muốn hẹn Liễu Tuấn đi cùng, nhưng lời tới miệng lại nuốt lại, cứ ai nấy tự đi thì hơn, mai gặp nhau ở tỉnh ủy là được. Cù Hạo Cẩm triệu kiến, khẳng định chắc chắn là vì vụ án Bạch Hồ, không biết thái độ Cù Hạo Cẩm thế nào, nhưng lúc này mọi người đều phải yên tĩnh một chút.

- Vậy anh lên đường sớm đi, muộn quá không tốt.
Phi Phi ngồi thẳng dậy nói nhỏ.

Liễu Tuấn đột nhiên bật cười:
- Cũng không cần gấp như thế, không phải hơn 10 tiếng nữa sao? Thế là đủ thời gian rồi...

Hai đám mây hồng trên má Phi Phi bỗng càng đậm thêm, với chuyện chăn gối, cô không có yêu cầu nhiều lắm, nhưng chỉ cần ở cạnh trọng, khó tránh khỏi bị tỉnh cảm nóng cháy của Liễu Tuấn ảnh hưởng.

Liễu Tuấn lại ôm lấy cô vợ nhỏ xinh đẹp....

... ....

7h 30 sáng, Liễu Tuấn và Lưu Huy gặp nhau ở phòng ăn nơi tiếp đãi của tỉnh ủy, cùng ăn sáng, hôm qua Liễu Tuấn lên đường muộn hơn Lưu Huy, khi tới nơi chiêu đãi đã là 2h sáng. Liễu Tuấn liền không đi quấy rầy Lưu Huy nữa, mà ngủ một giấc.

Thấy Liễu Tuấn ăn rất ngon, liền một hơi ăn xong bốn cái bánh bao, uống một bát cháo lớn, Lưu Huy rất hôm mộ sức ăn của Liễu Tuấn.

- Tuổi trẻ thật là tốt.

Lưu Huy cảm khái nói, ông ta còn chưa uống hết một bát cháo, lúc này Liễu Tuấn lại đang đối phó với một quả trứng gà.

Liễu Tuấn cười;
- Tôi luôn có sức ăn rất khỏe.

- Ăn được ngủ được là tiên, sức khỏe là vốn liếng cách mạng.

Lưu Huy gật gù cảm thán.

Liễu Tuấn không nói, cả hai không trao đổi mấy về cuộc triệu kiến sắp tới, ý kiến nên biểu đạt hai người đều đã biểu đạt với Đoạn Định Viễn rồi, với Cù Hạo Cẩm ý kiến vẫn thế, tới tầng cấp bọn họ, đưa quyết định rất cẩn thận, thay đổi quyết định càng cẩn thận hơn.

Khi ăn sáng, Liễu Tuấn bất ngờ nhìn thấy thư ký tiền nhiệm của Hà Duyên An, chị Mã hiện giờ là phó thị trưởng thường vụ một thành phố phía bắc huyện, mặc đồ tây màu đen, toàn thân trên dưới đầy vẻ điềm tĩnh cao nhã của nữ trí thức, làm cho chị Mã dù dung mạo bình thường thêm nhiều sức hút nữ tính.

Chị Mã và Lưu Huy là người quen cũ rồi, Hà Duyên an làm việc ở tỉnh A gần 5 năm, nên chị Mã quen hết những người đứng đầu thành phố, liền mỉm cười tới chào hỏi Liễu Tuấn và Lưu Huy, cùng dùng bữa sáng, trò chuyện việc hàng ngày.

Ở nơi như thế này mọi người nói chuyện đều rất thận trọng, thường sẽ không liên quan tới vấn đề mẫn cảm lắm.

8h57 phút, Lưu Huy và Liễu Tuấn xuất hiện ở trước văn phòng của Cù Hạo Cẩm, Ngô thư ký đi lên đón, theo thỏi quen nhìn đồng hồ. Cù Hảo Cẩm sau khi nhậm chức đã triệu kiến riêng Liễu Tuấn hai lần, lần đầu ở đây, tiếp ngay theo đó Liễu Tuấn đi tới trường đảng TW, lần thư hai khi kháng lũ, sau đó không lâu Liễu Tuấn tới Tiềm Châu làm thị trưởng. Ngô thư ký còn nhớ rõ lần đầu tiên Cù Hạo Cẩm triệu kiến Liễu Tuấn, y tới không sớm hơn lấy 1 phút, Ngô thư ký đoán chừng nhờ có Lưu Huy, nếu không vị nha nội uy thế này nhất định đúng giờ mới tới.

Biểu hiện của Liễu Tuấn trong 3 năm ở tỉnh A chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung --- Mạnh mẽ.

Vị này tựa hồ luôn đi ngược dòng, trong mắt người khác cực kỳ khó khăn, không chế cũng phải ủ rũ bỏ cuộc, tới y lại thành ánh sáng cuối đường hầm. Liễu thư ký cẩn thận phân tích con đường thăng tiến của Liễu Tuấn, phát hiện ra khác hẳn với lời đồn bên ngoài là chỉ dựa vào hai người cha. Liễu Tuấn nắm rõ diễn biến thời cuộc, cùng với năng lực cá nhân vô cùng kiệt suất.

Ngô thư ký biết, chỉ cần mình ngồi vững ở vị trí đệ nhất thư ký, sớm muộn có một ngay thi triển tài năng trên sĩ đồ, vì thế đều nghiên cứu quá quỹ tích thăng tiến của những lãnh đạo thành phố trong tỉnh, để sau này học theo. Ngô thư ký phát hiện mỗi con đường của Liễu Tuấn là không theo được, vứt bỏ thân phận nha nội của y sang một bên, sự dũng cảm của người này hắn không học được.

Đồng thời tiếp hai người, thái độ của Cù Hạo Cẩm khá khách khí, thấy mặt liền mỉm cười, phá lệ đứng dậy bắt tay mời ngồi xuống ghế sô pha.

Ưu đãi này là dành cho Lưu Huy.

Vừa ngồi xuống, Cù Hạo Cẩm đã đẩy thuốc lá tới, cười nói:
- Nghe nói hai đồng chí đều là dân hút thuốc! Tôi cũng thế.

Xem ra Cù Hạo Cẩm muốn tạo ra một không khí nói chuyện hài hòa.

Giống như với Liễu Tuấn, Lưu Hưu gặp riêng Cù Hạo Cẩm chỉ có hai lần, lần đầu tiên sau khi Cù Hạo Cẩm lên nhậm chức chưa lâu, triệu kiến các bí thư đảng ủy theo thông lệ, lần thứ hai cũng ở Tiềm Châu, lần đó trừ xác nhận các phương thức kháng lũ, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe của Trần Dương Dương.

Hai lần triệu kiến, Cù Hạo Cẩm đều khá khác khí, Lưu Huy cũng quen rồi, đương nhiên chẳng vì thế mà đánh giá Cù Hạo Cẩm, những hành động của Cù Hạo Cẩm sau khi nhậm chức đã nói rõ con người ông ta.

Khói thuốc lượn lờ bốc lên.

- Liễu Tuấn, vấn đề huyện Bạch Hồ là do cậu phát hiện ra sớm nhất hả?

Cù Hạo Cẩm thuận miệng hỏi.

Trước mặt ông ta, Liễu Tuấn luôn lấy 120% tinh thần ứng, phó, nhưng Cù Hạo Cẩm hỏi thẳng như thế làm y hơi giật mình, liếc mắt qua Lưu Huy, thấy Lưu Huy bình tĩnh ngồi hút thuốc.

Cũng phải thôi với thân phận và tình thế hiện nay, Cù Hạo Cẩm nghĩ sao nói vậy, đường đường bí t hư tỉnh ủy còn phải chơi thủ đoạn vặt vãnh với cấp dưới sao? Nếu cậu nghĩ rằng tôi đang chia rẽ lý gián, thì chỉ có thể nói tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp.

- Vâng thưa Cù bí thư, tôi vô tình gặp được một quần chúng phản ánh khoản cứu trợ, tôi liền điều tra một chút, phát hiện ra vấn đề ở huyện Bạch Hồ.

Liễu Tuấn nói rất hời hợt, tựa hồ không hề có suy nghĩ chuẩn bị gì.

- Ừ, luôn quan tâm tới cuộc sống của quần chúng nhân dân là tố chất cần có của cán bộ lãnh đạo, làm rất tốt. Tiềm Châu dám đưa dao cắt nhọt độc, rất đáng biểu dương.

Cù Hạo Cẩm gật đầu.

- Cù bí thư quá khen rồi, kỳ thực chúng tôi cũng bất đắc dĩ thôi, Tiềm Châu vừa trãi qua lũ lớn, tổn thất nặng, đều muốn đặt trọng tâm ở công tác kiến thiết lại.. Nhưng huyện Bạch Hồ nảy ra ung nhọt lớn như thế, không cắt không được.
Lưu Huy nói.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, hơi ngạc nhiên, không ngờ Lưu Huy lại nói những lời thẳng thắn như vậy trước mặt Cù Hạo Cẩm, xem ra làm bí thư thành ủy đúng là không đơn giản.

Cù Hạo Cẩm nhương mày lên:
- Phản hủ xướng liêm, cắt bỏ ung nhọt, không hề xung đột với công tác kiến thiết sau tai nạn. Tình huống ác liệt của huyện Bạch Hồ nếu không xử lý kịp thời, thì công tác kiến thiết chỉ ở mặt ngoài, không thể thực sự quán triệt được. Ngay cả khoản cứu tế cho người dân đều không làm đến nơi đến chốn, vụ án Bạch Hồ vạch trần rất đúng lúc, là bài học cho toàn tỉnh.

Lưu Huy và Liễu Tuấn đều gật đầu.

- Vụ án Bạch Hồ nhất định phải tra, phải xử lý nghiêm khắc, sau đó tổng kết kinh nghiệm làm tài liệu phản diện, để cán bộ toàn tỉnh nhìn vào đó rút ra bài học.

Cù Hạo Cẩm nói ra lời này, mắt Lưu Huy nheo mắt lại, nhưng không nói gì cả.

- Đương nhiên, phản hủ xướng liêm chỉ là một phần của công tác, các công tác khác của Tiềm Châu không thể trì trệ. Một đám phần tử xấu không phải là xu thế chính, đa phần cán bộ Tiềm Châu vẫn tốt. Hai đồng chí, đừng có gánh nặng tư tưởng gì, hãy cứ thoải mái làm việc, đưa kinh tế Tiềm Châu đi lên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.