Chương trước
Chương sau
Liễu Tuấn trở về nhà, Nghiêm Phi không tươi cười đi lên đón như trước kia.

Từ khi Phi Phi đưa con tới, chỉ cần là chuyện xã giao có thể từ chối là Liễu Tuấn sẽ từ chối, về nhà ăn cơm với vợ con, hưởng thụ cuộc sống gia đình.

Phi Phi lần này định tới Tiềm Châu thường trú, đoán chừng phải đợi tới khi Dương Dương đi nhà trẻ mới suy nghĩ tới việc có trở về thủ đô hay không?

Còn nhớ kiếp trước ó xem qua một bộ phim, tên là gì thì quên mất rồi, trong đó có một đoạn nữ nhân vật chính giáo dục con rất "sâu sắc": Trẻ con không học tốt tiểu học khó mà đỗ vào trường cấp 2 tốt, không được học trường cấp 2 tốt sẽ không lên được cấp 3 trọng điểm, nếu không được vào cấp 3 trọng điểm thì đại học danh tiếng ở đâu cũng chẳng rõ, có nghĩa là hủy cả đời của đứa bé. Kết luận là trẻ em học trường tiểu học nào quyết định thành tựu cả đời.

Nghe nhưng lời này mà Liễu Tuấn thấy hồ đồ.

Còn về phần hiện giờ, cái "triết lý" kia bất kể thế nào cũng không dùng trên người con y.

- Con trai anh học mẫu giáo ở đâu mà chả được, hổ phụ phải sinh hổ tử! Ba nó thông minh cái thế, trí tuệ vô song, thì nó làm sao mà kém được? Đây là vấn đề hoàn toàn không cần phải lo...

Liễu Tuấn nghênh mặt lên trờ tự khoe khoang.

Phi Phi cười khinh khích, đưa tay ra chỉ mũi y:
- Xấu hổ chưa kìa... Tự khen ngợi bản thân.

Không thấy vợ đón, Liễu nha nội hơi chút ngạc nhiên, đi vào phòng khách, thấy Dương Dương đang cầm di động nói chuyện, chú nhóc rất hiếu động, không chịu ngoan ngoãn ngồi ở bàn nghe điện thoại, cứ nói được một hai câu là lại bỏ điện thoại xuống. Có mấy lần "giáo huấn", Nguyễn Bích Tú và Giải Anh đều rút kinh nghiệm không gọi điện thoại để bàn, làm thế có thể nói chuyện với cháu thêm một chút. Phi Phi mới đưa con tới Tiềm Châu được vài ngày, hai vị nhất phẩm phu nhân đã cảm thấy vô cùng trống vắng, không có Dương Dương làm nguồn vui, cảm thấy không quen, thế là gần như bà nội bà ngoại mỗi ngày gọi ba bốn cú điện thoại, vừa nghe xong bà nội nói thì bà ngoại lại gọi. Liễu Dương rất không nể mặt, điện thoại gọi nhiều quá, nó chỉ nói một hai câu cho có là trả điện thoại cho mẹ, chạy đi chơi.

- Mẹ, con không cầm được nữa.

Dương Dương lại chạy tới trước mặt Nghiêm Phi, ngửa khuôn mặt hồng hào phúng phính lên nói:

Thì ra trời lạnh dần, chú bé mặc áo rất dày, giơ tay lên cầm di động rất phí sức, Phi Phi liền cười cầm lấy đặt lên tai con, để nó tiếp tục nói chuyện với bà nội.

- Ba về...
Dương Dương vừa thấy Liễu Tuấn, lập tức vứt bỏ bà nội, lạch bạch chạy tới nhào vào lòng Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn bề con lên hỏi:
- Dương Dương nói chuyện gì với bà nội thế.

- Bà nội nói nhớ Dương Dương.
Liễu Dương tròn mắt nói, hứng thú đưa tay ra xoa cằm Liễu Tuấn, nói:
- Ba ba, râu thật cứng.

- Vậy Dương Dương có râu không?

- Không có.
Dương Dương lắc đầu, nhưng nghĩ gì đó đưa tay lên đầu, reo ầm lên:
- À có.

Liễu thị trưởng cười ha hả.

Phi Phi đi tới đưa di động cho y:
- Tiểu Tuấn, mẹ muốn nói chuyện với anh.

Liễu Tuấn vội nhận lấy điện thoại:
- Mẹ à, mẹ có khỏe không?

Nguyễn Bích Tú liên tục gật đầu:
- Khỏe, khỏe... Tiều Tuấn này, công tác có thuận lợi không? Làm thị trưởng vất vả lắm hả?

- Công tác tuận lợi ạ, không vất vả gì.
Liễu Tuấn trả lời rồi đùa:
- Mẹ à, con trai mẹ là ai chứ, có công việc gì làm khó được con?

- Chỉ biết kiêu ngạo, chẳng biết là giống tinh ai nữa, ba con rất khiêm tốn.

- Vậy thì giống mẹ rồi.

Nguyễn Bích Tú bật cười, vừa rồi nói chuyện với cháu nội, giờ được nói chuyện với con trai, tâm tình rất khoan khoái.

- Mẹ, ba có khỏe không? Vẫn bận rộn như thế ạ?

- Hầy, ông ấy à, con đâu phải là không biết, ông ấy có lúc nào mà không bận?

- Ừm, thế này không được, đợi tới tối con gọi điện cho ba, khuyên mấy câu, bảo ba chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

- Thế thì tốt.. Này Tiểu Tuấn, mẹ nghe thấy ở Tiềm Châu có vụ án lớn gì đó, liệu có rắc rối gì không?

Liễu Tuấn không ngờ vụ án Bạch Hồ khiến mẹ già không hỏi tới chính sự cũng biết, có thể thấy vụ án này ảnh hưởng lớn thế nào, nhanh như thế đã truyền tới kinh thành. Đoán chừng một trong số nguyên nhân là do Nguyễn Bích Tú quan tâm tới con trai, phu nhân không can thiệp vào chính sự không đại biểu cho Nguyễn Bích Tú không được quan tâm tới con trai.

Liễu Tuấn không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho mẹ nên cười an ủi:
- Không sao đâu mẹ, phản hủ xướng liêm cả nước chỗ nào chẳng làm, mẹ đừng lo.

- Vậy thì tốt, Tiểu Tuấn, có chuyện gì rắc rồi phải kịp thời trao đổi với ba con, cả Nghiêm bí thư nữa. Đừng có cố chống đỡ một mình, biết không?

Nguyễn Bích Tú dặn con trai một câu, bà biết địa vị của con trai bà ngày một cao, số người nhắm vào y ngày một nhiều.

- Con biết mà, mẹ cứ yên trí.

- Tiểu Tuấn, ăn cơm nào.

Thấy Liễu Tuấn gọi điện thoại xong, Nghiêm Phi liền gọi chồng ăn cơm, sau khi tới Tiềm Châu, Huyên Huyên và Lam Lam không thuê nhà riêng, mà cùng bọn họ ở trong biệt thự, dù sao biệt thự rất rộng, phòng nhiều, có thêm hai người ở cũng chẳng ảnh hưởng.

Văn phòng chính phủ cũng tìm cho Liễu Tuấn giúp việc, trước kia không ở trong biệt thự, chỉ chuẩn bị cơm nước, quét dọn vệ sinh... Giờ nhiều người rồi, nên ở luôn trong biệt thự, cả bàn có 6 người ăn cơm.

Huyên Huyên và Lam Lam chỉ ngồi lỳ một chỗ không nói không rằng, giúp việc là phụ nữ trên ba mươi, sợ thị trưởng nên chẳng nói gì, trừ Liễu Dương thi thoàng nói mấy câu còn đều yên lặng ăn cơm.

Ăn cơm xong Liễu Tuấn theo thông lệ ngồi xem thời sự tỉnh và thời sự TW.

Thời sự tỉnh đưa tin, Cù Hạo Cẩm đang ở Ngô Tây điều tra khảo sát, sau khi nghe đồng chí phụ trách báo cáo, Cù Hạo Cẩm có chỉ thị quan trọng, trọng điểm cường điệu phản hủ xướng lêm. Xét thực tế năm nay lũ lớn, Ngô Tây cũng bị thiệt hại khá nghiêm trọng, Cù Hạo Cẩm căn dặn các cán bộ phụ trách phải thiết thức làm tốt công tác cứu tế nạn dân và xây dựng lại cơ sở, tuyệt đối không để tình trạng chiếm đoạt tiền cứu trợ xuất hiện, phàm là cán bộ có vấn đề, phải trừng trị nghiêm khắc, tuyệt đối không mềm lòng.

Liễu Tuấn cau mày, Cù Hạo Cẩm có ý nhắm vào vụ án của huyện Bạch Hồ, xem ra Cù Hạo Cẩm có khả năng sắp đưa ra hành động tiếp theo, hiện giờ đã làm công tác dư luận rồi.

Đoạn định viễn có tiếp thụ ý kiến của y, sớm kết án không, khó nói.

Động tĩnh của Thai Duy Thanh, cũng khá thú vị, hắn thị sát Cty xe hơi Trường Phong mối thành lập, cuối năm ngoái hợp đồng các bên được ký kết xong thì Liễu Tuấn r khu Trường Hà đi học, cổng xương đang trong giai đoạn kế hoạch, trận lũ bắt đầu từ tháng sáu, đã khiến tiến độ hưởng ít nhiều, dây chuyển sản xuất hoàn chỉnh mới được lắp đặt xong trước đó không lâu. Thai Duy Thanh tới thị sát khi chiếc xe hơi đầu tiên được xuất xưởng, chuyện này Triệu Ngạn đã báo cho liễu Tuấn từ tháng trước.

Dù La Nguyên Anh đã thay thế chức vụ của Liễu Tuấn được mấy tháng, Triệu Ngạn vẫn có thói quen báo cáo cho Liễu Tuấn, khả năng trong lòng ông gia quật cường này, hoàn toàn không thừa nhận vị trí lãnh đạo của La Nguyên Anh.

Liễu Tuấn cười phê bình Triệu Ngạn mấy câu, muốn ông ta giữ đúng vị trí, giúp đỡ La Nguyên Anh triển khai công tác, dù ai làm lãnh đạo, thì đảm bảo cho công ty phát triển sinh lợi mới là quan trọng nhất. Đối với Liễu Tuấn mà nói, công ty Trường Phong chỉ là một trạm dừng trên sĩ đồ của y, y không muốn cũng không thể mãi mãi lo cho công ty Trường Phong được.

Triệu Ngạn tựa hồ rất oán hận La Nguyên Anh, cho dù bị Liễu Tuấn, vẫn cứ càu nhàu mấy câu, nói La Nguyên Anh căn bản không biết quản lý xí nghiệp hiện đại, chỉ biết phá hoại.

Liễu Tuấn chỉ cười không đổ thêm dầu vào lửa, đó là tố chất cơ bản cần có của cán bộ lãnh đạo.

Xe kiểu mẫu của công ty Trường Phong theo Liễu Tuấn thấy thì rất thời thượng, ngoại hình đẹp, bắt mắt. Nước Mỹ xưa nay ở phuong diện thiết kể bên ngoài thường rất phóng khoáng. Công ty Trường Phong có một mở đầu không tệ khi thị trường xe hơi còn chưa định vị. Nhìn thấy xe mẫu đen bóng trên TV, tâm tình Liễu Tuấn rất tốt, cho dù thế nào, đó cũng được coi là "đứa con" của y, không có sự nỗ lực của y, không có công ty xe hơi Trường Phong, càng không thể xuất hiện chiệc xe này.

Nhưng lời phát biểu của Thai Duy Thanh làm tâm tình tốt đẹp của Liễu Tuấn bí phá sạch sành sanh.

Thai Duy Thanh trước tiên khẳng định thành tích công ty thu được, cổ vũ cán bộ công nhân viên một phen, đây là lời quan cách cần phải làm. Tiếp theo đó hắn "trở giọng" nói tói vẫn đề phản hủ xướng liêm, dặn các cán bộ cùng lúc phát triển cẩn cảnh giác chú ý hành vi đi lệch quỹ đạo. Cùng phụ họa với lời của Cù Hạo Cẩm phát biểu ở Ngô Tây.

Từ đó có thể thấy, ở phương diện trấn áp thể lực bản địa, Cù - Thai đã đạt thành sự ăn ý toàn diện, chỉ có điều không biết phái hệ đằng sau bọn họ có đạt thành sự nhất trí hay không?

Điều này khó chắc được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.