Edit: Trucxinh
Tô Mộ Tịch chậm rãi mở mắt, khó khăn cử động thân thể. “A….” Nâng cánhtay sờ đầu đang đau như búa bổ. Đợi đã, đau, không phải nàng đã chếtsao? Người chết, sao còn biết đau? Liếc mắt nhìn lên, liền thấy cánh tay nhỏ nhắn mập mạp của chính mình, Tô Mộ Tịch hoảng sợ, tay mình sao lạinhỏ đi vậy? Còn chưa phục hồilại tinh thần, Tô Mộ Tịch bỗng bị một thanh âm gọi khiến nàng định thần lại: “Tiểu thư, rốt cục ngài cũng tỉnh rồi. Để nô tỳ đi mời lão gia và phu nhân tới, ngài….”
Thấy Hoa Ngữ, Tô Mộ Tịch lại giật mình, không phải nàng bị Hiên Viên Hạo Dạ xử tử rồi sao? Nhìn Hoa Ngữ định xoay người rời đi, Tô Mộ Tịch cuốicùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình: “Hoa Ngữ, không cần đi vội,giúp ta trang điểm trước đi! Đừng để cha mẹ thấy bộ dáng này của ta.”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bộ dáng hiện tại của Hoa Ngữ cũng khôngquá lớn tuổi? Lặng lẽ đánh giá xung quanh, gian phòng này bài trí giốnghệt gian phòng của mình trước khi nhập cung. Trước tiên, nàng nhất địnhphải tìm hiểu kĩ, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Ngữ dừng lại, đáp: “Vâng, tiểu thư, nhưng nhất định ngài phải cẩnthận một chút. Ngài không biết đâu, lần trước ngài suýt hù chết nô tỳ.”Vừa nói, vừa cẩn thận đỡ Tô Mộ Tịch đến trước gương đồng.
Bên trong gương đồng hiện lên hình ảnh lúc Tô Mộ Tịch sáu tuổi, chẳnglẽ, trên đời này thực sự có trọng sinh, để nàng có thể bảo vệ tên ngốckia thật tốt? Sáu tuổi, chính là lúc nàng tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ngoc-phu-quan/57860/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.