EditTrucxinh
Bầu trời màu hạ xanh thẳm, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biểu tượng của một triều đại danh vọng. Dù vậy, ánhsáng chói mắt này lại không chiếu được đến đại điện rộng rãi của hoàngcung. Trên long sàng, tất cả đều là vải dệt màu vàng kim có hai thân thể trần truồng đang gắt gao dây dưa một chỗ. Vải dệt màu sắc tươi sáng,lại không thể phân biệt được, trên giường ai với ai. Hoàng đế Hiên ViênHạo Dạ, lúc thoát hết quần áo, chẳng phải cũng chỉ là một người bìnhthường thôi sao? Không phải, cho dù lúc nam nữ hoan ái, cũng muốn nữnhân dưới thân phải tâm phục khẩu phục. Nữ tử đang rên rỉ dưới thân Hiên Viên Hạo Dạ, trên mặt không có một tia giả dối. Tựa như trong thiên hạ, chỉ còn lại một người đang chuyển động là đấng quân vương trước mặt.Tuy ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại đang âm thầmtính toán. Liệu Hiên Viên Hạo có bỏ được, thật sự bỏ được quân cờ Tô MộTịch xinh đẹp kia không? Hơn mười năm tình cảm thanh mai trúc mã, nói bỏ là có thể bỏ sao? Ả không tin, ả không an tâm, cho nên Tô Mộ Tịch phảichết. Ả và Băng di tính kế nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đi đếnbước này, tất cả không thể bị hủy bởi Tô Mộ Tịch được. Không biết người ả an bài đi làm việc đã có tin gì chưa? Tô Mộ Tịch, ngươi gả đến Thànhvương phủ còn không an phận, khiến Hiên Viên Hạo Dạ đối với ngươi nhớmãi không quên. Như vậy, ngươi đừng trách muội muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ngoc-phu-quan/57859/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.