Tô Thanh Hệp trở lại Tô phủ, Tô Mộ Tịchđang quấn quít lấy Vương Hương Tú học thêu. Vừa thấy Tô Thanh Hiệp trởvề, liền chạy lại ôm đùi ông: “Cha, người đã trở lại, nữ nhi rất nhớngười a.”
Tô Thanh Hiệp ôm nàng vào lòng nói: “Nha đầu ngốc, mới có một lúc mà đã nhớ cha.”
Vương Hương Tú buông bức tranh thêu xuống, khẩn trương hỏi: “Tướng công, thế nào? Hoàng Thượng nói thế nào?”
Tô Thanh Hiệp ôm Tô Mộ Tịch ngồi xuống, thở dài nói: “Hoàng Thượng đồng ý một năm sẽ cho Tịch nhi trở về Tô phủ một tháng, hơn nữa, Hoàng Thượngcòn nói, chỉ cần nàng nhớ Tịch nhi thì tùy thời đều có thể tiến cungthăm.” Sau khi nói cho Vương Hương Tú xong, liền cúi đầu áy náy nói vớiTô Mộ Tịch: “Tịch nhi, xin lỗi con, cha chỉ có thể làm đến vậy thôi.”
Kiếp trước, hình như nàng cũng được ân chuẩn mỗi năm về ở Tô phủ mộttháng. Nhưng kể từ sau khi nhập cung, nàng chưa bao giờ trở về, chỉ vìmột câu nói của Tô Mộ Tuyết. Lần này sẽ không, nhất định hàng năm nàngsẽ trở về: “Cha, như vậy là tốt rồi, nữ nhi chỉ cần hàng năm có thể gặpcha mẹ là vui rồi.” Lời nói của Tô Mộ Tịch, khiến lòng Tô Thanh Hiệp vàVương Hương Tú chua xót không thôi. Đứa nhỏ này, càng ngày càng hiểuchuyện. Còn nhỏ tuổi như vậy đã phải nhập cung, đương nhiên sẽ khiến cha mẹ lo lắng đứa con mình phải chịu ủy khuất, hơn nữa trong cung đều làhoàng tử công chúa. “Cha mẹ, hai người đừng thương tâm, Tịch nhi có thểnhập cung, đã là phúc khí tu mấy đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-ngoc-phu-quan/57861/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.