Kiều Kiều và Giang Phóng ở cùng một chỗ, tâm tình nàng rất tốt. Cái loại cảm giác này, là một loại chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể dùng ngôn ngữ để truyền đạt cảm giác kỳ diệu. Hào hứng đi về nhà, Kiều Kiều có chút chột dạ, không nói được mình có tâm tình gì, nàng chỉ hơi sợ chuyện này sẽ bị mẹ nàng biết được. Mặc dù Giang Phóng nói người lớn hai nhà đã sớm chấp nhận chuyện này, nhưng thẳng thắn nói ra lại là chuyện khác. Ân, chuyện này, cứ cho là do yêu sớm đi. Ha ha.
“Kiều Kiều, con về rồi à? Hiểu Nam chờ con lâu rồi”. Những bạn học của Kiều Kiều rất thân quen với Kiều mẹ.
“Nha. Sao cậu ấy lại tới bây giờ?”
“Bạn tốt Kiều Kiều, cậu còn hỏi sao tớ lại tới lúc này hả?” Lâm Hiểu Nam cười.
Chuyện gì? Thấy Kiều Kiều khó hiểu, Lâm Hiểu Nam bất đắc dĩ vuốt đầu.
“Lần trước cậu mượn sách Hóa học của tớ về xem, còn nhớ không? Kiều đại tiểu thư?” đám người Lâm Hiểu Nam, Từ Mạn thường xuyên đến Kiều gia học tập cho nên đã rất quen thuộc mọi người trong Kiều gia. Ngày đó bạn nhỏ Kiều Mộc rắm thúi khoe khoang với bọn họ mình là Kiều nhị tiểu thư. Từ đó về sau, đám người này liền đùa giỡn gọi Kiều Kiều là Kiều đại tiểu thư. Kiều Mộc là kiều Nhị tiểu thư.
“A, đúng đúng, ngại quá, tớ quên mất” Gần đây nàng vội vàng giúp Giang Hải Dương khuyên Giang Phóng, cho nên quên mất chuyện này. Chủ yếu là bởi vì nàng không biết khuyên thế nào.
Kiều Kiều chạy vào phòng tìm sách cho Lâm Hiểu Nam, lúc mượn, Lâm Hiểu Nam cũng đã nói, hắn cũng đang cần gấp, nàng đọc nhanh một chút, thế mà nàng lại quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-kieu-kieu-kieu-kieu-trong-sinh/2361399/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.