Thấy An Trạch cảm ơn, An Lạc lại cảm thấy xấu hổ. Thật ra, An Lạc cũng không rõ lí do vì sao mình lại cấp tốc chạy tới bệnh viện như thế, dường như trong lòng có một tiếng nói nói cho anh biết, phải nhanh chóng tới đó. Tất cả hành động của tối hôm qua cũng chỉ là xuất phát từ sự trượng nghĩa và đau thương với An Trạch. Nhất là giây phút cậu ôm ghì lấy anh mà khóc, lòng anh mềm nhũn đến mức gần như tan chảy…
“Đừng cảm ơn.” An Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, “Sau này cậu định như thế nào?”
An Trạch im lặng một hồi, nói: “Chuyện này không thể để ông nội biết được, nếu không bệnh tim của ông sẽ không chịu được, không chừng sẽ…”
Nhắc tới ông cụ An Quang Diệu kia, lòng An Lạc bất giác có chút khó chịu. Ngoài bệnh tim, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với con gái An Chi và con thứ An Úc Thu. Nếu ông biết vợ chồng đứa con còn lại cùng chết vì tai nạn xe, nhất định sẽ tái phát bệnh tim vì quá đau lòng.
An Trạch muốn giấu ông nội, An Lạc hoàn toàn tán thành.
An Trạch nói tiếp: “Tôi sẽ báo cho An Nham và An Mạch về lo liệu tang lễ cho cha mẹ. Lễ tang không cần quá phô trương, cũng không cần mời nhiều bạn bè thân thích, ngoài mấy anh em chúng tôi, còn các anh họ bên Chu gia, tế bái đơn giản một chút trước mộ phần là được rồi. Còn về ông nội, bảo với ông là… Bố mẹ đã ra nước ngoài.”
An Lạc gật đầu, “Ừ, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317458/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.