Thời gian lên máy bay của chuyến bay đến Vancouver là tám giờ ba mươi sáng. Sau khi đến sân bay, An Lạc gửi tin nhắn cho An Trạch, rồi đi thẳng qua cửa kiểm tra, vào nhà ga ngồi chờ.
Phòng chờ của nhà ga chuyến bay quốc tế có rất nhiều người ngoại quốc. Bên cạnh An Lạc có mấy thanh niên đang nhỏ giọng nói chuyện bằng tiếng Pháp, có lẽ là khách du lịch về nhà, trông vẻ mặt của bọn họ khá vui vẻ.
An Lạc từng sống ở Canada mấy năm, bên đó ban đầu chủ yếu là dân di cư từ Anh hoặc Pháp, bởi vậy cũng hình thành nên sự đối lập giữa hai nền văn hóa Anh, Pháp. Tiếng Anh và tiếng Pháp là hai ngôn ngữ có tần suất sử dụng nhiều nhất ở Canada. Tiếng Anh của An Lạc khá tốt, nhưng tiếng Pháp thì anh hoàn toàn không nghe hiểu, mấy người bên cạnh vui vẻ tán dóc với nhau bằng tiếng Pháp, An Lạc chỉ cảm thấy mờ mịt.
Nhưng không sao, so với nước khác, Canada là nơi An Lạc dễ dàng thích ứng nhất.
Thời gian lên máy bay còn hơn mười phút, An Lạc buồn chán mở điện thoại ra xem tin tức. Vừa mở ra thì thấy hiện lên một tin nhắn chưa đọc được gửi đến từ An Trạch, bốn từ: “Lên đường bình an.”
Cũng giống anh, cậu cũng không nói lời tạm biệt, cũng không dong dài, chỉ dùng một câu ngắn gọn làm lời chia tay cuối cùng.
Như vậy cũng tốt.
Chia tay giản đơn, sau đó tất cả đều kết thúc.
Cuối cùng cũng có suy nghĩ như khi vừa sống lại, bắt đầu làm một An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317459/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.