"Ngày mai trước thời gian nửa canh giờ."
Ám nhị chỉ chỉ chân giường, nơi đó đặt một đôi giày, rõ ràng chính là của người nào đó nửa đêm chạy đến bỏ lại: "Vương gia nói ngài dựa theo số đo của đôi giày này mà làm."
Hắn là nói thật, Lâm Tịch Cận ngốc lăng.
Một đêm mưa gió hôm qua đã đem những phẫn nộ, vui mừng, thống khổ, suиɠ sướиɠ mai một đi. Trong không khí còn có hơi ẩm nhè nhẹ, giống như tướng quân phủ hôm nay nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong vẫn còn đang rất căng thẳng.
Lâm Tịch Cận đột nhiên nhớ tới tướng quân phủ còn có một vị tổ tông ―― Lâm lão phu nhân. Bất quá trong ký ức của y lại không có bóng dáng của vị lão phu nhân này, rốt cuộc y chính là ở Phó Dịch Viện lớn lên sao! Nghĩ như vậy, vốn y muốn đi thỉnh an thử xem nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị bác bỏ, nghĩ đến y đi cũng sẽ không được hoan nghênh nên cứ tạm thời như vậy đi, ít nhất cũng muốn đem sự việc của Lâm Ngọc Hồng lắng xuống, y không muốn bị tai vạ.
Trộm lười biếng nửa ngày. Lâm Tịch Cận thoải mái duỗi eo, liền quyết định hôm nay không ra khỏi Tịch viên nên ở trong sân nghỉ ngơi một ngày. Nhưng mới vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe được một thanh âm hô: "Tứ thiếu gia, cứu mạng!"
Chỉ thấy Đại Khờ cùng hai gia đinh giải một nữ tử tới trước mặt Lâm Tịch Cận. Đầu tóc nữ tử bù xù, lộ ra cánh tay tầng tầng vết roi đỏ, quần áo cũng lây dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-doc-sung-hien-hau/783137/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.