Chương trước
Chương sau
"Ừm, thật không tồi!" Lâm Tịch Cận gật đầu, tự mình bưng khay đi ra ngoài dứt khoát đem Đại khờ tống cổ qua một bên.
Trong đình hóng gió treo một vái cái chuông gió đơn giản. Khi gió nhẹ thổi tới thì không ngừng lắc lư, phát ra thanh âm leng ka leng keng phổ thành một khúc nhạc. Trong đình đặt một bàn gỗ nhỏ, hai cái ghế, trên mặt bàn đặt một cái bình sứ không lớn trên đó còn cắm một bó hoa.
Ánh mắt Lâm Tịch Cận không tự chủ được mà nhìn bình sứ thì bỗng nhiên có một bàn tay to từ bên cạnh vươn ra trực tiếp lấy bình sứ bỏ qua một bên: "Không có một chút mỹ cảm, lần tới đổi cái đẹp hơn."
Tư thái Triệu Mặc Khiêm ưu nhã, híp đôi mắt nhìn khay trong tay Lâm Tịch Cận, thật là vừa lòng gật gật đầu sau đó ngồi xuống ghế trúc, ngón tay đặt trên bàn nhỏ gõ gõ, ý tứ không cần nói cũng biết. Lâm Tịch Cận nhịn không được bĩu môi: "Hiền Vương điện hạ lúc nào cũng phải lặng yên đến rồi rời đi không một chút tiếng động sao? Đây không phải là việc quân tử nên làm."
Đôi mắt hiện lên một tia thâm ý: "Tịch Nhi cảm thấy bổn vương là quân tử?"
"A...... Đại khái không phải đâu, bất quá Hiền Vương điện hạ hẳn là có phong phạm nam nhân!" Lâm Tịch Cận đặt vài món ăn cùng một bầu rượu trái cây lên bàn nhỏ, cười nói: "Tay nghề thô sơ, mong rằng Hiền Vương điện hạ chớ có ghét bỏ."
Triệu Mặc Khiêm nhìn món ăn có thịt có rau dưa, đều là món khai vị ngon miệng nhìn ra được người nấu cơm vẫn là có chút tay nghề, đôi mắt không tự giác mà hiện lên một tia ấm áp tới: " Tâm ý của Tịch Nhi sao ta có thể ghét bỏ?"
Lâm Tịch Cận đặt chén đũa lại lấy cho đầy chén cơm: "Ngài nếm thử trước đi?" Chính mình cũng đã gắp một miếng dưa chuột nhét vào trong miệng, y thật sự đói bụng.
Triệu Mặc Khiêm cầm đôi đũa tự nhiên mà vậy duỗi tay đến mâm sườn heo chua ngọt gắp một khối, cẩn thận nếm chỉ cảm thấy vị cực ngon, hương nộn mà không ngán, tuy không bằng đầu bếp nhưng lại cực kỳ hợp khẩu vị hắn.
Hắn liên tiếp ăn vài miếng mới nghiêm túc khen: "Thực ngon."
Lâm Tịch Cận thấy hắn kẹp miếng thứ hai thì yên lòng, lúc này nghe được hai từ "Thực ngon" làm cho y thực vui vẻ, không có đầu bếp nào không thích được khách nhân khích lệ, y chính là bận rộn không ít thời gian để làm ra.
Nhưng kế tiếp Triệu Mặc Khiêm lại ngồi bất động, sau khi Lâm Tịch Cận ăn rất nhiều tôm viên, mới có chút trì độn phát hiện không thích hợp, y giương mắt nghiêm túc nhìn Triệu Mặc Khiêm nhưng lại nhìn không ra cái gìi, y do dự một chút liền gắp một cái ít cá bạc bỏ vào trong chén hắn.
Sau khi y bỏ vào mới nhớ tới y đã quên dùng đũa khác, không khỏi ảo não nhíu mày: "Ta gọi người lấy một bộ chén đũa khác lại đây."
Triệu Mặc Khiêm lại dùng kẹp miếng cá bạc kia thong thả ung dung bỏ vào miệng.
Lâm Tịch Cận có chút mơ mơ màng màng, bất quá cũng có thể đoán được chuyện là như thế nào, trong lòng không khỏi một trận rít gào mà hung hăng cắn một khối xương sườn to. Nhưng mà y lúc này thông minh một chút, chính mình dùng bữa đồng thời không quên gắp đồ ăn cho nam nhân tôn quý đối diện, một bữa cơm ăn xong y chỉ cảm thấy thập phần bận rộn.
Bất quá cũng may hắn cũng ăn thập phần vừa lòng.
Chỉ là sau đó Triệu Mặc Khiêm nghiêm túc nói cho y: "Đừng có nghĩ làm cơm thì sẽ được miễn thêu, giày của bổn vương ngươi vẫn phải làm."
Bởi vì lời này mà Lâm Tịch Cận hoàn toàn không biết nói gì.
Triệu Mặc Khiêm rất là bận rộn nên chỉ ngồi trong chốc lát liền rời đi, vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động. Lâm Tịch Cận tính toán ngủ trưa một lát lại không nghĩ tới ngoài ý muốn có khách.
Đồng di nương ném khăn gấm, lắc mông vào cửa tới, rất xa nhìn thấy Lâm Tịch Cận liền cười nói: "A, Tứ thiếu gia cũng đã trưởng thành rồi, vóc người đều cao không ít."
Lâm Tịch Cận cười hành lễ: "Đồng di nương, ngài đã tới."
Lâm Tịch Cận cũng không thỉnh người vào phòng khách ngồi, cũng không muốn mời người đi đến đình hóng gió, liền trực tiếp gọi Đại Khờ đem hai cái ghế dựa ra mà ngồi ở phía dưới tàn cây đại thụ tán gẫu, Đồng di nương quét mắt nhìn bên kia thì thấy đều là quang cảnh núi giả, có chút ngượng ngùng mà nói: "Lại nói ta đã tiến vào tướng quân phủ vài năm chỉ nghe nói Tứ thiếu gia trước kia là ở tại Phó Dịch Viện nhưng thật ra vẫn luôn muốn đi thăm lại không có cơ hội. Hiện giờ thì tốt rồi, Tứ thiếu gia có viện riêng của mình nên ta muốn đến đây nhìn một cái, chỉ là này chỗ ngồi cũng ít một chút thật là ủy khuất Tứ thiếu gia."
Kỳ thật Lâm Tịch Cận từ năm bốn tuổi đã bị ném tới Phó Dịch Viện, những nhi tử khác thì ở tiền viện, nơi mà y chưa đặt chân qua. Ngược lại, thời điểm y chật vật đáng thương nhất đó là do hai tỷ muội Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng ngẫu nhiên tới đùa y.
Lâm Tịch Cận không muốn đàm luận chuyện củ, liền cười hỏi: "Không biết Đồng di nương đến đây có chuyện gì?"
Đồng di nương phát hiện đôi mắt y trong trẻo thấu triệt tựa hồ có thể đem nàng nhìn thấu nên nàng không tự chủ được mà ngượng ngùng nghĩ thầm thằng nhóc chết tiệt này quả thật là có chỗ dựa nên gan cũng lớn hơn.
"Cũng không có đại sự gì, ngươi cũng biết ta ở trong phủ cũng không phải là người có phúc. Tứ thiếu gia hiện giờ chính là quý nhân nên ta không phải là quang minh chính đại đến đây cùng ngươi thân cận sao."
Đồng di nương có gương mặt trái xoan, mày liễu môi anh đào cũng là một mỹ nhân nhưng mà làn da có chút thô ráp nhìn qua như là già hơn vài tuổi. Hơn nữa nàng nhập phủ mấy năm nhưng dưới gối không con dần dần cũng không được Lâm Thương Hải sủng ái, hiện giờ chỉ sợ là thường thường một mình một viện nên tất nhiên cũng thật sự thanh tịnh.
Hiện giờ nàng chạy tới cùng Lâm Tịch Cận lôi kéo quan hệ, kỳ thật cũng là về tình cảm có thể tha thứ, đơn giản chính là vì tên tuổi của Hiền Vương. Bất quá, nàng lại nói trắng ra như vậy nhưng thật ra làm Lâm Tịch Cận có chút kinh ngạc nên cũng hoài nghi mục đích của nàng đến đây, chỉ là xác thật muốn cùng Lâm Tịch Cận làm quen hay là có ý đồ khác. Theo như y suy đoán thì khả năng sau lớn hơn.
Nếu là vế sau thì sự tình sẽ rất thú vị, cũng không biết sau lưng sẽ liên lụy bao nhiêu người.
Lâm Tịch Cận phản ứng chậm nửa nhịp "A" một tiếng, Đồng di nương cũng không biết y rốt cuộc là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy biểu tình của y rất là lãnh đạm, trong lòng liền có chút hồi hộp, đợi một hồi lâu, thấy Lâm Tịch Cận không nói câu nào cũng có chút xấu hổ, bất quá nàng cũng không hết hy vọng, lại tiếp tục nói: "Tính tình Tứ thiếu gia như vậy thì quá u buồn. Ở tuổi này thì nên hoạt bát một chút mới tốt cũng nên đi tiền viện nhiều một chút cùng những hài tử cùng tuổi chơi đùa thì sẽ tốt hơn. Lại nói ta có một đường đệ, tuy nói lớn hơn ngươi vài tuổi nhưng người xác thật rất tốt, đặc biệt sẽ chiếu cố người, lớn lên cũng tốt có tướng mạo uy mãnh lại thực hiểu chuyện, hiện tại bản thân cũng có chút sinh ý, coi như cũng có chút bản lĩnh, các ngươi không ngại thì cùng nhau tiếp xúc một chút chỉ kết giao cái bằng hữu, nam hài tử nên có một vài bằng hữu."
Trong lòng Lâm Tịch Cận dần dần trầm xuống, nếu phía trước y còn suy đoán không ra mục đích của Đồng di nương thì hiện tại y đã minh bạch, đây là đem nam nhân đến cho y.
"Thật tốt quá."
Lâm Tịch Cận híp mắt cơ hồ là từ kẽ răng nhảy ra mấy chữ này, nhưng Đồng di nương lại không có nhìn đến gương mặt của y trong nháy mắt chỉ xem đây là lời đáp ứng của y, tim nàng tức khắc kịch liệt, đôi mắt tỏa sáng, thẳng nói: "Vậy thì được rồi, ngươi nguyện ý thì tốt. Đại Tráng, a, chính là đường đệ của ta, hắn gọi là Đồng Đại Tráng, ngày mai ta sẽ đem hắn vào phủ, đến lúc đó Tứ thiếu gia hãy đến tiền viện đi."
Đồng Đại Tráng!
Sau khi Đồng di nương rời đi, Lâm Tịch Cận vẫn luôn ở trong lòng nhắc mãi tên này, lúc tức giận qua đi ngược lại cảm thấy có chút buồn cười. Những người này là muốn tìm người tới ghê tởm hắn, cũng không đến mức rõ ràng như vậy đi, nghe thấy cái tên cũng biết được tâm của hắn thế nào.
Đồng di nương trở lại tiền viện ngay lập tức đi gặp Đại phu nhân, đem sự tình hoàn hoàn chỉnh chỉnh bẩm báo, Đại phu nhân trầm mặc một chút, lòng có nghi hoặc: "Hắn thế nhưng dễ dàng đáp ứng như vậy sao?"
Nét vui mừng trên mặt Đồng di nương còn chưa thối lui: "Đúng vậy, ta xem hắn cũng không phải người thông minh, cũng có chút tiểu tâm tư thô rốt cuộc tuổi còn nhỏ, ta bất quá là khen hắn một tiếng quý nhân thì cái gì cũng đều đáp ứng rồi."
Lâm Ngọc Châu bên cạnh nói: "Nương, tiểu tử kia ở Phó Dịch Viện sống cũng lâu rồi nhưng vẫn luôn không có đọc sách biết chữ, ngài ngẫm lại những bọn hạ nhân của hắn đều có tên gì? Hắn nghe sao kêu vậy, tất nhiên sẽ không cảm thấy tên " Đại Tráng " có gì không tốt, có lẽ hắn dần dần sẽ cân nhắc ra nhưng hắn nếu đã đáp ứng rồi thì không có đạo lý nào đổi ý."
Lâm Ngọc Châu duỗi mười ngón tay xinh đẹp như ngọc để cho nha hoàn sơn móng tay , trên cổ thon dài còn mang chuỗi ngọc màu tím làm cho làn da của nàng càng thêm trắng nõn . Nàng tựa như đóa đang thời kỳ nở rộ, vừa thấy liền làm người không thể dời tầm mắt, lúc này nàng tựa hồ không cao hứng: "Ta cảm thấy, sự tình của Nhị muội cùng hắn có quan hệ, hắn không phải có thể gả chồng sao? Chúng ta liền cho hắn tương cái nam nhân, nhưng thật ra con muốn nhìn một chút đến lúc đó Tứ hoàng tử còn hay không cần hắn."
Đại phu nhân rất là thưởng thức mà nhìn đại nữ nhi của mình, nữ nhi là mười mấy năm tâm huyết của bà, vừa có dung mạo xinh đẹp cũng vừa có đầu óc thông minh, lại làm việc cũng cực kỳ trầm ổn, có thể nói đây là thành tựu lớn nhất của bà. Nghĩ như vậy mà tâm tình buồn bực vì sự tình của Nhị nữ nhi cũng giảm đi vài phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.