Âu Dương Noãn từ biệt viện trở về, trước cửa sớm đã có mama đứng chờ: “Quận vương phi! Đổng trắc phi đang tìm ngài a! Ngài xem…..”
Âu Dương Noãn liền cười nói: “Được rồi! Ta sẽ qua!”
Vào đại sảnh, Đổng thị cùng Tôn Nhu Trữ đã đến.
Tôn Nhu Trữ đang hướng Đổng thị nói y phục mùa thu đã chuẩn bị xong, lập tức sẽ phân phát đến các viện.
Đổng thị gật gật đầu, liếc mắt thấy Âu Dương Noãn tới, tươi cười trên mặt liền nhu hòa thêm vài phần: “Đã trở lại a!”
Âu Dương Noãn cũng cười: “Dạ! Đại tẩu đang nói về y phục mà thu sao?”
Tôn Nhu Trữ nhìn nàng, thần sắc chính là thản nhiên, cũng không có bao nhiêu thân thiết.
Người ngoài thoạt nhìn chính là không châm thích tương đối mà thôi: “Uh!”
Tôn Nhu Trữ ở trước mặt Đổng thị tựa hồ như luôn luôn có ý tiêu kỵ, chưa từng biểu hiện ra nửa điểm thân cận.
Như vậy có thể miễn trừ hoài nghi của người bên ngoài, sẽ giảm bớt được nhiều vấn đề có thể phát sinh.
Điểm này, trong lòng Âu Dương Noãn rất rõ.
Đổng thị nhìn Âu Dương Noãn ngồi xuống, quay đầu lại nói với Tôn Nhu Trữ: “Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi! Thế tử nơi đó ngươi cũng phải chú ý thêm nhiều một chút!"
"Thời điểm này hàng năm hắn đều sẽ đến Cùng Châu dưỡng bệnh, không thì mùa đông xương cốt sẽ không chịu nổi. Năm nay ngươi cũng đi cùng đi. Hành lý đều đã chuẩn bị tốt chứ?”
Tôn Nhu Trữ nhìn Âu Dương Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100181/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.