“Điện hạ….”
Nàng quay đầu nhìn Tiếu Diễn, mắt cong chớp vài cái. Qua một lúc dường như mới nhớ tới liền hành đại lễ.
Biểu tình trên mặt Tiếu Diễn tốt lên rất nhiều, hắn không có nửa điểm do dự vươn tay nắm chặt tay nàng.
“Không cần đa lễ!”
Thanh âm hắn rất trầm thấp: “Vừa rồi lúc muội xuống xe ở cửa, nhiều nữ nhân như vậy đứng chung một chỗ nhưng ta liền nhìn thấy muội đầu tiên!”
Trên mặt Âu Dương Noãn cũng không hiện lên nửa điểm kháng cự. Ngược lại nàng còn mỉm cười có chút quyến rũ rung động lòng người.
Bởi vì tham gia tang lễ nên đầu nàng trụy dây kết màu trắng, phiến phiến rũ xuống bên tai. Đôi mắt cũng tươi cười đều là một mảnh thỉnh triệt.
Chỉ là nhìn nàng, khí lực trên tay Tiếu Diễn không tự chủ được mà tăng thêm, cơ hồ muốn bóp nát bả vai nàng.
Âu Dương Noãn đã nhận ra đầu vai cơ hồ nặng nề, chẳng qua khóe miệng cong cong.
Bỗng nhiên liền cảm thấy một mảnh ôn nhuyễn chạm nhẹ vào má nàng.
Âu Dương Noãn nhíu mày, Tiếu Diễn đã rút tay về. Nhưng cảm xúc kia vẫn còn. Nàng cảm thấy chán ghét, tâm tư xoay chuyển mấy vòng.
Cuối cùng đành dùng đôi mắt an tĩnh nhìn hắn: “Điện hạ, ngài giờ này làm vậy, không sợ Thái tử phi trên trời có linh, chết không nhắm mắt sao?”
Tiếu Diễn cũng nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Hóa ra muội đều đã đoán được!”
Âu Dương Noãn không đáp, chỉ nói: “Vị Nhị cửu cửu kia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100180/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.