Mi cong như trăng khuyết của Lâm Nguyên Hinh nhướng lên: “Muội nói cái gì?”
Âu Dương Noãn dừng một chút, chung quy vẫn không nói ra: “Ta nói là chuyện đã qua lâu như vậy, biểu tỷ vẫn còn tức giận với Thái tử sao?”
Khuôn mặt luôn luôn đoan trang của Lâm Nguyên Hinh hiện lên tia nhợt nhạt đau thương cùng khinh thường: “Tức giận? Ta cảm thấy ngay cả vì hắn mà tức giận cũng đều không đáng. Mấy ngày nay ta thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ là cảm thấy người này càng ngày càng khiến người ta lạnh tâm!”
Âu Dương Noãn lẳng lặng nghe, Lâm Nguyên Hinh chậm rãi nói: “Loại nam nhân này không đáng được bất luận kẻ nào thật lòng đối đãi!”
Nói xong liền nhợt nhạt cười, trong nụ cười kia hiện lên sự trong trẻo nhưng cũng thực lạnh lùng: “Như Chu Chỉ Quân, nàng toàn tâm toàn ý nịnh bợ leo lên. Cuối cùng cũng rơi vào kết cục này thật sự là khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ là ta đối với hắn còn có điều muốn cầu nên không thể trở mặt thôi!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ, môi miệng như một đóa hoa, lại mang chút ý cười châm chọc: “Hắn thật sự là người vô tình!”
Lâm Nguyên Hinh dừng một chút, trong giọng nói khó nén bi thương: “Nữ nhân đời này, lợi hại bốn chữ cuồng dại sai phó này ta xem như là đã chân chính hiểu được!”
Cuồng dại sai phó? Bốn chữ này cơ hồ châm đâm vào lòng Âu Dương Noãn.
Nàng tất nhiên sẽ nghĩ đến những việc ngốc nghếch mà bản thân làm kiếp trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100179/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.