Tay Âu Dương Noãn cầm cái quạt phẩy phẩy, nhạt nhẽo cười: “Thái tử phi nói phải! Ngày lành tháng tốt như vậy ta đương nhiên là phải chúc mừng Nhị cữu cữu rồi!”
Chúc mừng?
Lâm Văn Uyên từng trợ giúp Lâm thị thiết kế mai phục đưa nàng vào chỗ chết.
Hơn nữa còn hại chết Đại cửu cửu Lâm Văn Long khiến Lão thái quân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Làm cho biểu ca, biểu tỷ bị bắt lựa chọn hôn nhân không như ý. Nam nhân như vậy, Âu Dương Noãn hận không thể băm hắn thành trăm đoạn.
Chúc mừng sao? Kiếp sau đi!
Chỉ chớp mắt, Tiếu Diễn tựa hồ như nhìn thấy ý cười của nàng. Trong mắt dị quang chợt lóe.
Chu Chỉ Quân vẫn không chịu buông tha, từng bước ép sát nói: “Nghe nói vừa rồi Minh quận vương phi đến trễ. Có nguyên nhân gì sao?”
Ý cười Âu Dương Noãn trong veo, tao nhã mà tự nhiên. Nàng chân thành nhìn xung quanh, trong mắt dường như có ánh lửa sáng ngời: “Lúc trên đường đến thì gặp phải một con chó điên chặn lối, cũng không còn cách nào khác!”
Sắc mặt Lâm Nguyên Nhu phía đối diện liền trở nên xanh mét.
Chu Chỉ Quân lạnh lùng cười, nói với Lâm Nguyên Nhu: “Lâm trắc phi, Minh quận vương thật đúng là thú vị a!”
Lâm Nguyên Hinh cười nhẹ, cũng không hề để ý đến đối phương.
Nhất thời ăn uống tiệc tùng liền linh đình, rượu uống vào liên tục. Tiếu Diễn giống như có chút men say, nói cũng nhiều hơn.
Âu Dương Noãn chỉ cúi đầu uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100178/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.