Lâm Nguyên Hinh lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra tươi cười.
Tươi cười này giống như băng tuyết khai dung: “Điện hạ là muốn xin Bệ hạ ban thưởng cho Vĩnh An sao?”
Biểu tỷ….Lúc này còn muốn giúp nàng.
Âu Dương Noãn theo bản năng vừa muốn nói, nhưng lại bị nghẹn lại không thể phun ra được một chữ.
Chu Chỉ Quân lạnh mắt nhìn, sóng mắt xẹt qua Tiếu Diễn, Lâm Nguyên Hinh, lại nhìn qua Âu Dương Noãn. Chuỗi dây kết ngọc trên đầu như bị bám từng đợt gợn sóng.
Hoàng đế nhìn Âu Dương Noãn.
Giờ phút này nàng đang đứng bên dưới, gió lạnh ban đêm chợt nổi lên. Làn váy của nàng giống như hoa nhẹ tung bay, như muốn bay vào bóng đêm vô tận.
Mặc dù trên đại điện đèn sáng như minh châu lưu động, Hoàng đế cũng không thể thấy rõ thần sắc của nàng.
Chỉ có thể nhìn thấy phượng sai giương cánh phi vũ trên trâm cài của nàng, như nắng hè chói chang, làm bỏng mắt ông.
Đây là thứ mà Tiếu Khâm Võ đã đưa cho Lâm Uyển Thanh, không nghĩ rằng nàng thế nhưng vẫn còn giữ.
Càng không thể nghĩ được, nàng lại đem vật đó để lại cho Âu Dương Noãn.
Tại đây ngay lúc này, ông cơ hồ như nhìn thấy Lâm Uyển Thanh đang đứng trước mặt mình….
Âu Dương Noãn gục đầu xuống, đây xem như là cố gắng cuối cùng của nàng.
Chỉ có thể mong……Bệ hạ đối với mẫu thân vẫn còn một chút áy náy.
Ánh mắt Tiếu Khâm Võ ngưng lại, nửa ngày không nói gì.
Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100130/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.