“Nàng tuy chỉ là trắc phi, nhưng cũng chỉ là dưới một người mà thôi. Nữ tử trong thiên hạ có mấy người có thể so sánh với nàng?”
Tiếu Diễn dò xét liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn: “Chẳng lẽ Noãn Nhi còn ngại vị trí này không vừa lòng, còn muốn làm chính phi?”
Trong lòng Âu Dương Noãn thống hận Tiếu Diễn lãnh khốc, trong mắt không khỏi lấp lánh lệ quang: “Ta cũng không phải nhất định là chính phi, đó chỉ là mong muốn cá nhân mà thôi. Xin Thái tử điện hạ thành toàn!”
Tiếu Diễn nhìn hai người nhất ngôn nhất ngữ đều muốn hắn đánh mất ý niệm trong đầu.
Hắn cười lạnh, ánh mắt lãnh liệt: “Xem ra hai người đã thương lượng rất tốt. Không cần thiết nhiều lời nữa! Noãn Nhi, muội là Vĩnh An quận chúa, hôn sự tự nhiên sẽ có Bệ hạ làm chủ. Đến lúc đó cũng không phải do muội tùy hứng!”
Âu Dương Noãn nghe được lời ấy, lại nhớ tới những lời mà Hoàng thượng nói với đại công chúa. Trong lòng như bị tẩm nước đá, rét đến tận xương.
Đúng lúc này, một viên Thái giám đến bẩm báo: “Ca múa đã bắt đầu, Bệ hạ mời Thái tử cùng vào thưởng thức!”
Tiếu Diễn nhìn Âu Dương Noãn, bên môi thở ra chút hơi thở ấm áp, lại như một tiếng cười nhạo. Hắn quay đầu sải bước đi.
Tiếng cười nhạo kia, là đang cười sự giãy dụa yếu đuối vô lực của các nàng.
Thanh âm này so với cường đao còn lợi hại hơn, một tiếng này truyền vào tai Âu Dương Noãn giống như xé vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100129/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.