Lúc này, Tiếu Thiên Diệp đã đến Nam Chiếu. Một nhánh đội ngũ đi nửa ngày mới tới Thành Lam Nam Chiếu quốc.
Nam Chiếu không giống với Đại Lịch, tứ phía đều là núi. Cũng vì nguyên nhân đó mà Nam Chiếu lại dễ thủ khó công, tự thành nhất thể, bên trong ít có rung chuyển.
Tiếu Thiên Diệp vừa mới đến cửa Nam thành, đại hoàng tử Nam Chiếu Vưu Chính Nam đã đứng ở cửa xếp thành hàng nghênh đón.
Vừa thấy Tiếu Thiên Diệp đến liền tươi cười hớn hở tiến lên.
Tiếu Thiên Diệp là người lãnh lệ, hỉ nộ vô thường. Nhưng hắn cũng là một người thập phần hiểu được cách nắm bắt thời cơ.
Nhìn thấy Vưu Chính Nam liền lập tức xuống ngựa, cười nói: “Đại hoàng tử!"
Vưu Chính Nam cũng bước nhanh lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của Tiếu Thiên Diệp nói: “Thế tử, ngươi cưới Vân La, về sau chúng ta chính là người một nhà. Xưng hô này cũng nên sửa lại!”
“Đó là đương nhiên!”
Tiếu Thiên Diệp mỉm cười thong dong nói. Môi cong lên, giống như thập phần đồng ý với cách nói của Vưu Chính Nam.
Vưu Chính Nam trời sinh tính tình hào sảng, hắn haha cười lớn. Nghiễm nhiên xem Tiếu Thiên Diệp như là em rể mình, bàn tay dài rộng lập tức chụp lên vai Tiếu Thiên Diệp.
Tiếu Thiên Diệp nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, đối phương thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt liền buông tay tươi cười nói: “Thế tử là người Đại Lịch, xương cốt dù sao cũng không thể so với người Nam Chiếu thô bỉ như ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100131/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.