Tiệc rượu qua nửa ngày, Tiếu Thanh Bần như đột ngột nghĩ ra ý tưởng: “Nghe nói trong thư phòng Hầu gia có một bức sơn thủy đồ năm đó lão Hầu gia tự tay vẽ. Không biết ta có vinh hạnh được thưởng thức hay không?”
Tiếu Thanh Huyền thầm nghĩ ‘ngươi không phải là muốn mượn cơ hội đi nội viện nhìn Âu Dương Noãn sao? Sao lại tìm ra lý do vụng về như vậy? Ai chẳng biết ngươi không thích thơ văn, cũng không yêu thi họa, hỏi như vậy không phải khiến người ta càng nghi ngờ sao?’.
Nghĩ như vậy hắn liền thở dài nói: “Thi họa của Lão Hầu gia, quả thật là tuyệt diệu. Không biết chúng ta có phúc được thưởng thức hay không?”
Sắc mặt Lâm Văn Long càng tái nhợt, thân thể tựa hồ như có chút không chống đỡ được. Nhưng vẫn cười nhẹ nói: “Có gì không thể? Người đâu, mau mang bức tranh kia đến đây!”
“Hầu gia không cần khách khí như vậy, chúng ta tự mình đi là được!” Tiếu Thanh Bần mặt đầy cao hứng đứng lên.
Tiếu Thanh Huyền không khỏi thở dài một hơi, cũng lập tức đứng dậy nói: “Hầu gia không cần lo lắng, chúng ta sẽ không tùy ý đi loạn đụng chạm nữ quyến đâu!”
Lâm Văn Long nhìn thoáng qua Tiếu Diễn, biểu tình có chút vi diệu. Tiếu Diễn thế nhưng cũng đứng lên nói: “Nếu đã như vậy, không bằng các vị trưởng bối cứ ở đây uống rượu. Mời Lâm công tử dẫn chúng ta đến thư phòng là được!”
Hắn tuy rằng đã quen ứng phó với những loại trường hợp như vậy nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100023/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.