(Phẫn trư cật lão hổ: giả heo ăn hổ, ý nói giả yếu để lừa kẻ khác. Kế thứ 20 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử)
Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh trở về, giúp đỡ đối phương thay đổi xiêm y, sau đó cho nha hoàn lui rồi tự mình chải đầu cho Lâm Nguyên Hinh.
Tuy rằng Âu Dương Noãn nói muốn tự mình làm nhưng nha hoàn nửa điểm cũng không dám rời đi. Vừa rồi các nàng bị người của Đại tiểu thư ngăn lại phía sau cho nên không thể tiến lên cứu Lâm Nguyên Hinh. Nếu sau này phu nhân Hầu gia truy cứu, các nàng có một trăm cái mạng cũng không đền đủ.
Cho nên lúc này làm sao dám lơ là, vì thế Sơn Cúc cầm hộp trang điểm, Đào Thiên cầm son bột nước, Lan Phi dâng trà, Tiểu Trúc nhanh tay nhanh chân mang điểm tâm tinh xảo lên, trong phòng nhất thời y hương tấn ảnh, cẩm tú vờn quanh.
Lâm Nguyên Hinh ngồi trước gương đồng, trên vai khoác một khăn thêu hoa hồng chuyên dùng khi chải đầu. Âu Dương Noãn cầm lược, tự mình vấn tóc cho Lâm Nguyên Hinh.
“Vừa rồi, nha đầu muội là cố ý. Cũng không có thời gian nói trước với ta một tiếng, hù ta muốn chết!” Lâm Nguyên Hinh ai nha nói.
Cặp mắt đen nhánh của Âu Dương Noãn hơi hơi động, nhưng không mở miệng, vẫn hết sức chăm chú chải chuốt sợi tóc của Lâm Nguyên Hinh.
“Muội nói thật cho ta biết, từ khi nào thì muội nhận thấy những người đó đứng bên kia? Còn có…còn có người đó…”
Người đó này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100024/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.