Nàng bất giác liếc nhìn lại, thấy cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu xám bạc.
Chiếc xe không bật đèn pha nhưng dừng lại không tắt máy, bên đường có đèn đường, tuy rằng mờ mịt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Khi Diệp Hân Dao nhìn lại thì hai tay lạnh ngắt, cả người cô bé đã cứng đờ rồi, trước đây khi ở trong lớp, cô giáo đã nói rằng khi có người theo dõi thì đừng bao giờ nhìn lại, và nên giả vờ như không thấy, phải lặng lẽ đi về phía những nơi đông người.
Nhưng nơi họ ở vốn là hẻo lánh, trước cửa chỉ có một dãy cửa hàng đều đóng cửa, chỉ còn lại có cửa hàng trước mặt, tuy nhiên bà chủ tiệm đó không thích mẹ con bé, trước đây khi bé đi mua đồ, sắc mặt bà chủ đối với bé chưa từng có thiện cảm, phỏng chừng người ta có phát hiện họ bị người xấu bắt đi, sợ rằng cũng không quan tâm, cho nên bé cũng đặc biệt ghét bà ấy.
Vốn dĩ cô bé nói với Diệp An Nhiên những điều này là vì muốn mẹ cẩn thận hơn, nhưng không ngờ mẹ bé lại dứt khoát quay lại nhìn.
Diệp An Nhiên mỉm cười, nói với giọng điệu thoải mái hết mức có thể: "Nhìn đi, mẹ đoán đúng rồi, họ thật sự đi cùng đường với chúng ta."
Diệp Hân Dao không thả lỏng, thân thể vẫn căng cứng.
Diệp An Nhiên không biết phải nói thế nào với con bé, nàng vỗ nhẹ vào đầu con và trấn an: "Đừng lo, có mẹ ở đây rồi."
Khi nàng đi lên cầu thang, có tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/227242/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.