Thấy Diệp An Nhiên trầm mặc, mắt Diệp Hân Dao cũng dần ảm đạm theo, nàng miễn cưỡng cười cười, nói: “Ba ba đi làm ở xa, nơi đó trả tiền lương cao, có thể cho Dao Dao đi học.”
Mắt Diệp Hân Dao sáng lên: “Thật vậy sao mẹ?”
“Đương nhiên là thật rồi, sao mẹ có thể lừa Dao Dao chứ.”
Diệp Hân Dao vui vẻ hô to: “Con có ba, mẹ ơi, con có ba, con không phải là đứa con ngoài giá thú!”
Không nghĩ tới con bé lại vui vẻ như vậy, Diệp An Nhiên thoáng quay đầu đi, nước mắt không nhịn được lại lần nữa rơi xuống, may mắn đứa nhỏ đang đắm chìm trong hạnh phúc có ba nên không chú ý tới nàng đang khóc.
Năng lượng của trẻ con có hạn, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, Diệp An Nhiên vốn tưởng rằng mình không thể nào ngủ được, vì dù sao cơn buồn ngủ vừa rồi đã bị con nhỏ làm phân tán, nhưng không nghĩ vừa ôm lấy thân thể mềm mại của con gái, không lâu sau nàng cũng ngủ thiếp đi.
Sau khi Tần Mặc xuống lầu cũng nhanh chóng lái xe rời đi, ngày xưa tốc độ lái xe của cô rất chậm, đều là bởi vì sau khi chuyện năm đó xảy ra, bị mẹ của Diệp An Nhiên lái xe đâm vào, sau khi xuất viện cô đã có chút sợ hãi đối với xe, sau đó phải lấy rất nhiều dũng khí mới miễn cưỡng giảm bớt đi loại sợ hãi này.
Chỉ là lần này sau khi rời khỏi nhà của Diệp An Nhiên, cả người cô như bị mất hồn, mơ màng hồ đồ, trong đầu cũng trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/1053434/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.