Diệp An Nhiên cố chấp lắc đầu, nhóc con đành phải ôm cánh tay đau nhức của nàng, vừa siết chặt cánh tay nàng, vừa khẽ thì thào: “Bóp cho mẹ, mẹ sẽ không mệt.”
Tuy rằng trên xe có rất nhiều người, nhưng hầu như tất cả đều đang cúi đầu nghịch điện thoại nên không ồn ào lắm, những lời nói của Diệp Hân Dao cũng bị bọn họ nghe thấy.
Một bà lão ngồi trên ghế cười nói: “Còn nhỏ mà đã biết yêu mẹ rồi, lớn lên nhất định sẽ là một cô con gái hiếu thảo.”
Diệp Hân Dao nở một nụ cười ngượng ngùng, còn Diệp An Nhiên thì thân thiện gật đầu chào bà lão một cái. Bà lão nhìn xung quanh một chút, trước sau có thiếu nữ và nam thanh niên nhưng không ai chịu nhường chỗ, tất cả đều cúi đầu giả bộ như vô hình, vì vậy liền thở dài một hơi, nắm lấy lưng ghế đứng lên, nói với Diệp An Nhiên: "Nào, ôm đứa nhỏ tới ngồi đây với tôi đi."
Diệp An Nhiên lại xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu không mệt, bà cứ ngồi đi."
"Làm sao mà ôm đứa nhỏ lại không mệt cơ chứ? Hơn nữa, tôi cũng sắp xuống xe rồi.” Nhưng Diệp An Nhiên nhất quyết không chịu, bà cụ cũng rất cố chấp, Diệp An Nhiên không còn cách nào khác, đành phải đặt Diệp Hân Dao xuống: “Vậy thì để con bé ngồi với bà đi ạ!”
Bà cụ gật đầu đồng ý, Diệp An Nhiên xoa đầu Diệp Hân Dao nói nhỏ: “Hân Dao ngoan, đến ngồi với bà nội đi con.”
Diệp Hân Dao vốn dĩ không muốn, nhưng nghĩ rằng mẹ bé sẽ rất mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/227241/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.