Diệp An Nhiên sửng sốt một chút, không hiểu tại sao lại nhìn thấy Từ Tĩnh, bên cạnh Từ Tĩnh là một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, sau khi thấy nàng tỉnh lại thì chậm rãi nói với Từ Tĩnh: "Được rồi, bệnh nhân đã tỉnh rồi, ngất xỉu do đau bụng kinh. Ngoài ra còn do thường xuyên phải làm việc quá sức, điều kiện khắc nghiệt dễ nhiễm lạnh, hơn nữa kinh nguyệt cũng không đều. Cô nên chú ý hơn trong thời gian tới, tình trạng của cô đã rất nghiêm trọng, tốt nhất là nên uống thuốc trung y để điều trị." Cuối cùng Diệp An Nhiên cũng nhớ ra mình đã ngất xỉu trên đường, hình như bây giờ đang ở bệnh viện, nhưng nàng lại không hiểu tại sao Từ Tĩnh cũng ở đây. Sau khi Từ Tĩnh tiễn nữ bác sĩ đi, cô quan tâm nhìn Diệp An Nhiên: “Cô cảm thấy đã đỡ hơn chưa?” Diệp An Nhiên cười, “Không đau nữa.” Thực ra vẫn còn hơi đau, nhưng không phải vấn đề gì to tát lắm, nàng còn có thể chịu đựng nỗi đau gấp trăm lần thế này. Từ Tĩnh mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Diệp An Nhiên: “Tôi không ngờ sẽ được gặp lại cô, thật là có duyên.” Diệp An Nhiên ngập ngừng một chút mới hỏi, “Làm thế nào mà cô gặp được tôi?” “Khi đó tôi lái xe chạy ngang qua, thấy có người ngất xỉu, sau khi xuống xe, đi kiểm tra thử thì không ngờ đó lại là cô nên tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện. ” Nghe xong lời của Từ Tĩnh, Diệp An Nhiên nhận ra quần áo của nàng đã được thay, là đồng phục của bệnh viện, nàng có chút xấu hổ, thấp giọng cảm ơn Từ Tĩnh, “Cám ơn.” Từ Tĩnh chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị mở ra, người đến thăm là trợ lý của Từ Tĩnh, trong tay còn cầm một cái túi. “Chị Từ, đây là đồ mà chị cần.” Từ Tĩnh quay lại nhìn Diệp An Nhiên sau khi nhìn thấy thứ gì đó, hỏi: “Cô muốn ăn chút gì không?” “Không, tôi không đói.” Dù sao thì nàng và Từ Tĩnh cũng không thân thiết lắm. Người ta đưa nàng tới bệnh viện lại còn chờ nàng tỉnh lại đã khiến nàng cảm kích lắm rồi, cũng không thể tiếp tục làm phiền cô ấy nữa. Vừa dứt lời, trong bụng lại truyền ra tiếng kháng nghị nàng, vang lên rất rõ ràng ở phòng bệnh đang vô cùng yên tĩnh này, mặ Diệp An Nhiên lập tức bị nhuộm một tầng đỏ thẫm. Cô trợ lý xì cười, Từ Tĩnh tức giận trừng cô ấy một cái, giọng nói dịu dàng uyển chuyển, như thể vừa rồi không nghe thấy Diệp An Nhiên nói gì: "Muộn như vậy rồi nhất định là cô vẫn chưa ăn tối rồi, nên ăn chút gì đó thì vẫn tốt hơn." Diệp An Nhiên do dự một lúc rồi vẫn từ chối, trên người nàng không có nhiều tiền, không biết có trả được viện phí hay không, nếu mua thêm đồ ăn thì có lẽ sẽ không đủ. Cô trợ lý nhỏ thấy Diệp An Nhiên không ăn nên hỏi Từ Tĩnh, "Chị Từ, chị ấy không ăn, vậy chị muốn ăn gì để em đi mua cho?." Thực ra, trợ lý nhỏ muốn đưa Từ Tĩnh về. Dù gì cô ấy cũng là người của công chúng, cứ ở trong bệnh viện mãi cũng không hay, nếu phóng viên phát hiện ra thì cái tít báo ngày mai sẽ trở thành 'Thiên hậu Từ Tĩnh ra vào bệnh viện, mặt mũi phờ phạc, thật thật giả giả...' Thần thoại âm nhạc tiến quân vào vào làng giải trí, kỹ thuật diễn xuất thật giả khó phân không bằng giọng hát, áp lực quá nên đến bệnh viện, v.v... Nếu sâu hơn một chút, e rằng sẽ trở thành "Thiên hậu Từ Tĩnh phóng xe đụng người qua đường", nếu cứ như vậy, chỉ sợ người đại diện sẽ sa thải cô ấy. Chỉ là trước đó khi Từ Tĩnh gọi người tới đây, cô đã thuyết phục mấy lần, nhưng Từ Tĩnh đều từ chối. Nhìn Từ Tĩnh đối xử tử tế với mọi người vậy thôi, nhưng thật ra cũng chỉ là bề ngoài, bởi vậy đừng thấy cô ấy ở trong giới lâu như vậy, không có nhiều bạn bè thì cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì Từ Tĩnh cũng có danh tiếng, người muốn lợi dụng cô để thăng tiến đếm không xuể. Vậy nên nếu không cảnh giác một chút, chỉ sợ sẽ bị người ta bày mưu hãm hại. Nhưng ngay cả như vậy, cô trợ lý nhỏ cũng không hiểu tại sao Từ Tĩnh lại tốt với một người phụ nữ xa lạ trên đường như vậy. Cô vẫn nhớ lúc xe chạy ngang qua người phụ nữ đó, khi nàng bị ngất xỉu thì Từ Tĩnh lại muốn tự mình xuống xe. Cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Từ Tĩnh đã xuống xe bế người phụ nữ kia lên, vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng, bế người ta lên xe rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện. Trên đường đi, khi trợ lý quan sát Từ Tĩnh qua gương chiếu hậu thì thấy vẻ mặt cô rất lo lắng, đây là lần đầu tiên trợ lý nhìn thấy Từ Tĩnh như thế này, thật sự đã khiến cô ấy đã bị sốc rất nhiều, còn nghĩ rằng đó là người thân của Từ Tĩnh. Giao người cho bác sĩ rồi xem bác sĩ kiểm tra, Từ Tĩnh vẫn đứng tại chỗ như một cái cọc gỗ, chỉ có hai tay buông thõng hai bên người thì đang nắm chặt, móng tay vì đóng phim nên phải cắt cụt đang ép chặt vào lòng bàn tay. Sau đó, khi bác sĩ nói chỉ bị đau bụng kinh nên ngất xỉu, Từ Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm. Khi cô thuyết phục Từ Tĩnh trở về nhưng cô ấy không chịu, không còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho người đại diện, nhưng Từ Tĩnh vẫn nhất quyết ở lại đây. Cô vô cùng tò mò không biết người phụ nữ này có quan hệ gì với Từ Tĩnh mà khiến cô ấy phải lo lắng như vậy. Tuy nhiên, tất cả mọi phỏng đoán đều bị phủ nhận khi cô thấy quần áo của người kia, Từ Tĩnh với tư cách là một thiên hậu và diễn viên thế hệ mới, chắc chắn là có gia thế vượt trội, nhưng người kia trông rất khác xa so với Từ Tĩnh. Đặc biệt là bây giờ, đối phương tuy đã đói nhưng lại tiếc tiền không dám quá mua thức ăn, điều này càng khiến cô khẳng định người này rất nghèo. “Tôi cũng không đói.” Trợ lý nhỏ mở to mắt mắng: “Chị Từ, chị nhất định là đang nói dối em. Chị quay phim cả ngày rồi, ngoài hộp cơm trưa ra thì làm sao mà không đói!” Từ Tĩnh hơi ảo não khi cô trợ lý ngốc này phá hết đường lui của mình, cô nói không đói đương nhiên là nói dối, dù sao cô chỉ ăn một hộp cơm của đoàn phim vào buổi trưa, mặc dù thức ăn trong hộp cơm đã là ngon nhất trong đoàn nhưng cô chỉ ăn có một chút. Với lại quay phim vào buổi chiều khiến cơ thể rất mất sức, đến giờ này thì đồ ăn cũng tiêu hoá hết rồi. Vả lại Diệp An Nhiên lại không ăn, một mình cô cũng không thể cứ thế mà ăn ở đây, dù sao trước đây cô bận rộn công việc, đói bụng là chuyện thường tình, cô có thể chịu được. "Tôi đang giảm cân, gầy một chút mới tốt." Trợ lý bất mãn lẩm bẩm: "Tôi chưa bao giờ thấy chị Từ giảm cân, hôm nay đang yên đang lành sao lại muốn giảm cân, với cả đạo diễn cũng không yêu cầu." Sau khi nghe những lời này, Diệp An Nhiên dù có là kẻ ngốc cũng biết rằng Từ Tĩnh nói không đói là vì mình. Nhớ trước đó cô trợ lý nói rằng Từ Tĩnh đã quay phim cả một buổi chiều, mặc dù không biết quay phim có mệt hay không, nhưng nàng cảm thấy rằng bất cứ ai dù là làm việc trí não hay lao động tay chân thì đều nhanh đói. "Cô Từ, cô đưa tôi đến bệnh viện là đủ lắm rồi, cô đã quay phim cả buổi chiều chắc mệt lắm rồi, hay là cô về nghỉ ngơi trước đi! Chỉ là... Bây giờ tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, sau này tôi trả tiền thuốc men cho cô thế nào đây?." Diệp An Nhiên nhẹ nhàng thuyết phục, nói xong câu cuối thì cảm giác giọng nàng càng ngày càng thấp, gần như chính nàng cũng không nghe thấy mình đang nói gì. Cô trợ lý nhỏ cũng không cố ý, nghe Diệp An Nhiên nói lời này thì có chút xấu hổ, cô không cố ý nhắm vào Diệp An Nhiên, nhưng cô cũng không giải thích, chỉ gật đầu phụ hoạ với Diệp An Nhiên, mong chờ nhìn Từ Tĩnh. Editor: Tử Hy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]