Chương trước
Chương sau
Diệp An Nhiên thực sự có chút hoảng hốt, bởi vì vừa rồi nàng bị bắt gặp đang lười nhác ngồi xổm trong góc, mà người đó chính là Tần Mặc.
Nàng vô thức duỗi thẳng thắt lưng, nhưng cơn đau từ bụng khiến nàng đứng như một cực hình, may mà người kia chỉ ngây người liếc nhìn nàng, tránh xa nàng rồi đi thẳng xuống lầu.
Điều này làm cho Diệp An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có chút khó hiểu, không hiểu sao người kia lại xuất hiện ở đây trùng hợp như vậy, thay vì đi thang máy. Nhưng cơn đau từ bụng khiến nàng không thể suy nghĩ gì thêm được nữa, bóng dáng Tần Mặc biến mất ngay sau đó, nàng ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống đỡ tường, một tay ôm chặt bụng.
Bởi vì đi cầu thang bộ, Tần Mặc đã bị trì hoãn rất lâu, mặc dù sau khi nhìn thấy Diệp An Nhiên cô đã đi bằng thang máy.
Sau khi cô đến nơi làm việc của Chu Gia Di đã là hai giờ sau. Chu Gia Di hiện đang làm người dẫn chương trình trò chuyện bên cạnh việc quay một số chương trình truyền hình. Lúc này, ở phòng thu chỉ còn lại mình cô.
Tần Mặc xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi đến muộn."
Chu Gia Di không giận dỗi mà còn cảm thông: "Không vấn đề gì, dù sao bây giờ cũng đang tắc đường."
Tần Mặc gật đầu, Chu Gia Di vừa đeo kính râm vừa đeo khẩu trang. Khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt và một vầng trán sáng bóng.
Lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đột nhiên Tần Mặc nhận thấy bàn tay đang che bụng trong vô thức của Chu Gia Di, cô suy nghĩ một chút liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Em đến kỳ sao?" Chu Gia Di không ngờ Tần Mặc lại cảm thụ tinh tế như vậy, sau khi sửng sốt một chút, mới thình lình gật đầu.
Tần Mặc trầm ngâm nói: "Vậy tôi sẽ trực tiếp đưa em về nhà?" Cô biết phụ nữ đôi thường sẽ bị đau bụng hoặc đau lưng và co cứng chân khi đến kỳ kinh, mặc dù cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Mặc dù sự chăm sóc của Tần Mặc khiến cô cảm động nhưng Chu Gia Di vẫn từ chối, khó lắm cô mới hẹn được Tần Mặc cùng dùng bữa, cô rất trân trọng, hơn nữa mỗi lần đến kỳ kinh, bụng cô lại sưng tấy lên.
Cô vẫn nhớ rằng khi mới ra mắt, cho dù lúc đang quay phim có bị đau bụng kinh thì bản thân vẫn cố ép nó xuống, chưa kể đến một vấn đề nhỏ như bây giờ.
Trong bữa ăn, Tần Mặc đặc biệt nói phục vụ chuẩn bị cho Chu Gia Di một tách trà gừng đường đỏ, khi gọi món cũng gọi một ít đồ ăn có tính nhiệt hoặc trung tính.
"Không ngờ A Mặc lại biết chăm sóc người khác như thế này." Khi tiếp xúc với Tần Mặc, Chu Gia Di luôn cảm thấy Tần Mặc là một người lạnh lùng, cho dù đối với cô mà nói thì chỉ tốt hơn người xa lạ một chút. Nhưng khi nhìn thấy Tần Mặc thuần thục nói với phục vụ như vậy, Chu Gia Di rất ngạc nhiên và cảm động.
"Đều là phụ nữ."
Chu Gia Di trêu chọc, "Em còn tưởng rằng chị cũng từng chăm sóc người phụ nữ khác như thế này."
Tần Mặc cười cười không giải thích, thật ra đây không phải là lần đầu tiên, trước đây khi còn ở bên Diệp An Nhiên, mỗi khi nàng đến kỳ kinh sẽ đau bụng, cô đã dùng cách này để chăm sóc, lâu dần cũng thành quen.
Mặc dù những chuyện đó đã trôi qua rất lâu, nhưng có một số thói quen dễ mắc phải vẫn chưa bị thời gian xóa bỏ. Đột nhiên Tần Mặc nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệp An Nhiên vừa rồi trông có vẻ như không khỏi sợ hãi, hình như là... đau, đúng vậy, đột nhiên Tần Mặc nhớ tới chi tiết mà mình đã bỏ qua.
Khi đó, dù Diệp An Nhiên đã cố gắng đứng thẳng người nhưng eo vẫn hơi vênh, tay còn lại vẫn lặng lẽ che bụng. Tần Mặc nhớ tới kỳ kinh của nàng không phải vào lúc này, mà sau bảy năm dài như vậy, nàng từ một cô gái quyến rũ đã trở nên thô kệch và tầm thường, huống chi là một kỳ kinh.
Tần Mặc tự giễu cười thầm, nhưng cô phải thừa nhận rằng trong suốt quãng thời gian dài như vậy, cô vẫn luôn cho rằng mình đã hoàn toàn quên nàng, nhưng hiện tại khi nhìn thấy nàng, cô mới nhận ra mình thậm chí còn nhớ rõ cả chi tiết nhỏ như kỳ kinh của nàng.
Bữa cơm này trôi qua thật gian nan, mặc dù Tần Mặc đã rất cố gắng không nghĩ tới Diệp An Nhiên, nhưng sắc mặt tái nhợt của nàng vẫn hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô buộc lòng phải khắc chế bản thân không được đứng dậy, không được đi tìm Diệp An Nhiên
Hai người các cô bị ngăn cách bởi một biển máu và hận thù, và cô vẫn không nên quan tâm đến nàng nữa.
Khi đã đưa Chu Gia Di về, Tần Mặc xem thời gian, đã 8 giờ, công ty đã tan sở lúc 6 giờ, lúc này hẳn là nàng nàng đã về nhà, đã uống nước đường đỏ rồi chườm túi nước ấm, ngủ ngon trên giường.
Nhưng mà nghĩ như vậy, Tần Mặc vẫn vô ý thức lái xe đến công ty, khi đến công ty rồi mới biết không phải đường về nhà.
Nhưng bây giờ cô đã đến, nên xuống xe đi xem thử một chút, Tần Mặc tự an ủi mình không quan tâm đến Diệp An Nhiên, chỉ sợ đối phương không khỏe sẽ chậm trễ công việc, nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng thì công ty sẽ gặp rắc rối.
Lúc vào công ty, cô đụng phải một nhân viên bảo vệ, anh ta cười hỏi: "Chào Tần tổng, sắp đóng cửa rồi, cô muốn tăng ca sao?"
Tần Mặc nhớ công ty tới chín giờ sẽ đóng cửa, nhưng bây giờ mới tám giờ, nhưng sau khi nhìn lại điện thoại, cô phát hiện đã chín giờ.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh có nhìn thấy một người phụ nữ trẻ mặc quần áo lao động không, cô ấy không thoải mái trong người, đi đứng không nhanh và cúi người xuống nữa."
Bảo vệ nhớ lại một chút nhưng khi đó anh ta ở trong phòng đang nghịch điện thoại nên không để ý cho lắm, chỉ biết lúng túng lắc đầu.
Tần Mặc chỉ thản nhiên hỏi, không hề có chút hi vọng gì nhiều, khi nhìn thấy nhân viên bảo vệ lắc đầu thì bảo anh ta đừng vội đóng cửa cho đến khi cô đi ra, nhưng nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Diệp An Nhiên đâu. Tần Mặc tự giễu cười một tiếng, thầm nghĩ mình thật sự là điên rồi, đã là giờ nào rồi mà Diệp An Nhiên vẫn còn ở công ty chứ. Điều nực cười nhất là cô lại còn quay lại tìm ai đó.
Lúc này Diệp An Nhiên đang cúi người ôm bụng đi về phía trước trên đường, nàng không ngờ mình lại đột ngột đến một kỳ kinh như vậy, dù sao thì nàng đã không thấy kinh mấy tháng rồi.
Mấy năm gần đây mới xuất hiện việc kinh nguyệt không đều, mấy năm ở tù chắc là do cảm lạnh, chỉ bị chậm kinh tối đa là một tuần và đau bụng mỗi lần đến, nàng còn nghĩ sau khi ra tù sẽ thay đổi một chút. Thế nhưng nàng không ngờ nó lại trở nên tồi tệ hơn, thường chỉ vài tháng mới đến một lần.
Lâu nhất cũng đã nửa năm không tới, Diệp An Nhiên sửng sốt một chút sau đó cũng không dám coi thường bệnh. Vì vậy, nàng đã đến một phòng khám tư nhân và chi phí thấp. Bác sĩ nói với nàng là do căng thẳng và làm việc nhiều giờ, sau đó kê rất nhiều thuốc bắc.
Uống thuốc bắc rất đắt, mà Diệp An Nhiên lại không nỡ tiêu tiền, dù sao nàng cũng không quan tâm đến nó, dù gì nàng cũng không định kết hôn, hơn nữa cũng đã có Hân Dao rồi.
Nhưng cơn đau lần này đến rồi đi mỗi lúc một dữ dội, đùi nàng không ngừng co giật, trước mắt cũng dần trở nên tối đen. Vốn dĩ Diệp An Nhiên nghĩ xa xỉ sẽ bắt xe để về nhà, nhưng nhìn tình trạng của nàng lúc này nên không có chiếc xe nào dừng lại.
Diệp An Nhiên phải tiếp tục bước đi, nhưng khi sắp đến biển báo trạm dừng xe buýt, nàng không đứng vững được nữa, chân mềm nhũn ra, bóng tối vô biên bao trùm lấy nàng như thủy triều.
Nàng gặp ác mộng, khi còn nhỏ nàng đã đi bơi cùng Tần Mặc và Tần Nguyệt nhưng Tần Nguyệt đã đẩy nàng xuống bể bơi. Nước hồ lạnh lẽo quấn lấy nàng, nàng cố gắng vùng vẫy trong nước một cách tuyệt vọng, nhưng hai người kia vẫn đứng trên đó, nhìn nàng một cách lạnh lùng và tàn nhẫn.
Mệt mỏi, khua tay, đạp chân trong nước khiến nàng dần mất sức, nước bể đắng ngắt từ mũi và miệng nàng tuyệt vọng tràn vào.
Thật muốn đi ngủ!
Tuy nhiên, khi hình ảnh vừa chuyển, lại là khung cảnh tại quảng trường lộng gió, xung quanh là hàng rào dây kẽm, và một số quản giáo đang đứng. Diệp Hân Dao loạng choạng bước tới với nụ cười rạng rỡ trên môi, nàng ngồi xổm cách đó vài bước, vỗ tay động viên con bé.
"Dao Dao, nào, đến đây với mẹ!"
Sau đó đứa trẻ nhảy vào vòng tay nàng và kêu lên, nàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại vào lòng.
"Mẹ... Mẹ..."
Sự ngạc nhiên và phấn khích quét qua cả trái tim trong tích tắc: "Dao Dao, gọi lại đi, gọi mẹ!"
"Mẹ..."
Trái tim nàng như tan chảy ngay lập tức. Đây là con gái nàng, là máu thịt của nàng... Đúng, nàng vẫn còn Hân Dao, Hân Dao còn nhỏ như vậy, nếu nàng thật sự chết đi, con bé sẽ không còn mẹ, con bé sẽ sống như thế nào đây.
Nàng không thể chết, nàng muốn sống để nuôi dưỡng Hân Dao, nhìn con trở thành một cô gái xinh đẹp, chứng kiến con bé kết hôn và sinh con.
Diệp An Nhiên cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng vượt qua sự mệt mỏi, liên tục gọi tên đứa trẻ: "Hân Dao, Hân Dao!"
Không biết qua bao lâu rốt cuộc ngón tay nàng cũng cử động, ý thức của nàng dần dần trở lại, cố gắng mở mắt ra, trong bóng tối mờ mịt, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, vô cùng mơ hồ, dường như đã bị che mờ. Màn sương trắng dày đặc mờ ảo khiến nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
Nhưng dù chỉ nhìn thoáng qua nàng vẫn nhận ra, đó là Tần Mặc, Mặc Mặc của nàng, nàng sắp chết rồi sao? Diệp An Nhiên buồn bã nghĩ, trước đây nàng từng nghe người ta nói rằng con người ta sẽ gặp lại người mình muốn gặp nhất trước khi chết.
Diệp An Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ muốn gặp ai trước khi chết. Cho dù mỗi lần thật sự muốn chết cho xong chuyện, nhưng khi nghĩ tới Hân Dao, cho dù ở địa ngục, nàng cũng sẽ liều mạng mà sống tiếp.
Mà cho dù sắp chết, Diệp An Nhiên cũng cảm thấy mình không có khả năng sẽ muốn nhìn thấy Tần Mặc, dù sao thì cô đã nhẫn tâm như vậy, còn lợi dụng tình cảm của nàng để hủy hoại gia đình nàng.
Tầm mắt càng ngày càng rõ, gương mặt kia cũng càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc Diệp An Nhiên cũng có thể nhìn rõ người mà nàng cho là Tần Mặc lại không phải cô mà là Từ Tĩnh, người mà nàng từng gặp.
"Cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại!"
Editor: Tử Hy
P/s: Thi xong rồi nên hôm nay bonus tận 4 chương nha.
Không re-up dưới mọi hình thức!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.