Sắc mặt Tần Mặc đột nhiên tái xanh, cô liếc mắt, chế nhạo: “Có lẽ đợi tới lúc chết rồi xuống âm phủ mà hỏi cha mẹ cô đi.” Trong mắt cô hiện lên một tia hận ý sâu sắc, thân thể Diệp An Nhiên bắt đầu run lên, như thể nhớ lại khoảnh khắc ngày tổ chức hôn lễ, cô đã ném chiếc nhẫn đi trước mặt bao nhiêu người.
"Nhưng chẳng phải cô đã trả thù rồi sao, nhà họ Diệp chúng tôi cũng đã tan nhà nát cửa rồi, sao cô còn không chịu buông tha cho tôi!"
Đột nhiên Tần Mặc đứng lên, trong mắt hiện lên sự hận thù như muốn giết chết nàng, giọng nói lạnh như băng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói: “A, buông tha, vĩnh viễn cũng không có chuyện đó!”
Lúc này cơ thể Diệp An Nhiên dường như kiệt quệ, nàng lảo đảo lùi lại hai bước suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Nàng cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng ổn định thân hình, ngẩng đầu lộ ra cái cổ trắng nõn như con thiên nga đang kề cận cái chết: “Cô muốn như thế nào?”
Tần Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, “Tôi muốn cô sống không bằng chết.”
Sống không bằng chết? Diệp An Nhiên tưởng rằng nàng sẽ tuyệt vọng và đau đớn khi nghe những lời này, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng đã sống trong địa ngục nhiều năm như vậy, sau này có Hân Dao, cuộc sống vốn tê liệt và đầy tuyệt vọng của nàng dường như có một tia hy vọng..
Hân Dao là ánh sáng và là niềm hy vọng sống sót của nàng, chỉ cần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/227234/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.