Từ Tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trợ lý, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn Diệp An Nhiên, vẻ khó chịu trong mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
"Không sao, sức khỏe của cô không tốt, lát nữa tôi sẽ đưa cô về nhà." Diệp An Nhiên không ngờ một người chỉ mới gặp hai lần lại tốt bụng như vậy, bất chợt trái tim nàng như được một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng nàng vẫn từ chối: "Không cần đâu, nhà tôi cách đây cũng không xa."
Thực ra, Diệp An Nhiên đang nói dối, căn nhà mà nàng thuê là ở ngoại ô, từ bệnh viện gần nhất đến đó cũng phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Từ Tĩnh bật cười, bất lực nói: "Sao cô lại cứng đầu như vậy chứ!" Diệp An Nhiên không nói gì, thật ra Từ Tĩnh không phải là người duy nhất nói câu này, nàng nhớ mình luôn lẽo đẽo theo sau Tần Mặc khi thấy cô hờ hững với mình, sau đó Tần Mặc cũng không còn cách nào nên đã nói như vậy.
"An Nhiên, sao em lại cứng đầu như vậy?"
Nàng nhớ rõ sự bất lực và cưng chiều ẩn sâu trong ánh mắt Tần Mặc khi cô nói lời này, lúc đó nàng đã tràn đầy vui mừng, cao hứng xen lẫn tự hào, "Nếu không thì làm sao đuổi kịp được chị! ". Mãi về sau nàng mới biết cô chưa từng rung động với mình, sau cùng ở bên nhau có lẽ chỉ vì cô bị nàng làm cho phát phiền và muốn lợi dụng nàng mà thôi.
Nàng tựa như một kẻ ngốc nhất trên đời, ôm trái tim chân thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/227237/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.