Nàng cầu xin nhìn cô, trong ánh mắt mang theo chờ đợi, nhưng ánh mắt cô vừa xa cách mà vừa lạnh nhạt, dường như đang xem một cái không quen biết người giống nhau, lòng nàng lập tức lạnh xuống. Trong phút chốc, Phùng Hồng đã túm quần áo nàng kéo xuống, nàng ra sức giãy giụa khiến Phùng Hồng tức muốn hộc máu, kêu mấy người đang xem kịch đi tới ấn nàng xuống. Thấy hai nữ xã giao kia đang tới gần mình, Diệp An Nhiên càng thêm tuyệt vọng, nhưng nàng biết, hiện tại chỉ có thể tự cứu mình, nàng bò dậy, ngồi quỳ trên mặt đất, tận lực làm giọng nói của mình dịu dàng một chút. "Phùng tổng, thực xin lỗi, là em sai, em vừa mới tới nơi này còn không hiểu quy củ nên đã mạo phạm ngài, ngài cũng đừng cho người ấn em, em tự tới là được rồi." Nàng cúi đầu xuống, nhìn thảm lông màu khói ở trên sàn, mặt trên còn có mấy họa tiết đơn giản, như là một đóa hoa nở rộ, lại như tùy ý vẽ vài nét. Diệp An Nhiên có chút kỳ quái, mình vậy mà có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy, có lẽ đã nghĩ thông suốt rồi, lại có lẽ là biết bản thân đã không còn cách nào để trốn tránh, nàng nỗ lực coi nhẹ nụ cười trên khuôn mặt mập mạp của Phùng Hồng. Ước chừng là không nghĩ tới Diệp An Nhiên một giây trước còn đang kịch liệt phản kháng, giây tiếp theo lại ngoan ngoãn làm theo, Phùng Hồng ngốc lăng một hồi, mặc kệ là bởi vì cái gì, Diệp An Nhiên thức thời vẫn khiến cô ta có chút mặt mũi. Nhưng cũng không có khả năng sẽ đơn giản buông tha cho Diệp An Nhiên như vậy, nếu đã có hứng thú, đương nhiên là muốn ăn người ta vào miệng, chỉ là trước khi ăn vào miệng cho một chút hy vọng cũng không sao. "Chỉ đơn giản nói một câu thực xin lỗi là xong việc, vậy về sau mọi người sẽ đối đãi thế nào với Phùng Hồng tôi đây." Phùng Hồng ngồi trở lại trên sô pha, ánh mắt hướng về phía rượu ở trên bàn vuông. Diệp An Nhiên lập tức hiểu ý của Phùng Hồng, cũng không đứng lên, mà là quỳ đi tới cái bàn trước mặt, đổ đầy một ly rồi uống, rượu lạnh lẽo tiến vào trong miệng theo thực quản đi xuống dạ dày, tuy không quá thoải mái, nhưng vẫn là rượu vang đỏ thượng hạng, cho nên vị cũng không kém. Chỉ là Phùng Hồng vẫn chưa vừa lòng: "Một ly dường như chưa đủ thành ý." Diệp An Nhiên lại rót một ly, lúc này đây nàng uống tương đối chậm, chờ sau khi uống xong, Phùng Hồng vẫn không hài lòng, chờ sau khi uống xong một chai, bụng đã phát trướng, mặt cũng hơi hơi phiếm hồng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. May mắn Phùng Hồng đã vừa lòng, không bắt nàng uống nữa, chỉ vẫy vẫy tay với nàng, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng lên đi đến quỳ xuống bên cạnh Phùng Hồng, mặt mập của Phùng Hồng hiện lên một mạt ý cười, bàn tay dài rộng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng. Nàng có chút chóng mặt cho nên cũng không tránh ra, trên thực tế dù có không choáng váng, nàng cũng không có khả năng trốn tránh, nàng còn nhớ giáo huấn trước đó. Ghế lô vốn yên tĩnh lại khôi phục náo nhiệt, ba người khác đang xem kịch đều bắt đầu ôm mỹ nhân bên cạnh mà vui đùa. Phùng Hồng lấy ra mấy tờ tiền, cuốn thành cuộn rồi nhét vào trong cổ áo nàng, thân thể nàng khẽ cứng đờ, lại không dám trốn, nàng còn nhớ giáo huấn vừa rồi, cho nên cuối cùng vẫn tùy ý để Phùng Hồng nhét tiền vào nội y của mình. May mắn Phùng Hồng chỉ nhét tiền vào rồi rút tay ra. Tiền thật dày khiến nàng có chút không thoải mái, nhưng đó là tiền, có tiền, nàng là có thể cứu Dao Dao, chỉ cần cố nỗ lực một chút, lại không biết xấu hổ một chút, có phải hôm nay còn có thể kiếm nhiều thêm một chút hay không. Phùng Hồng thấy nàng làm ra vẻ ta đây, giả cười một tiếng: "Tôi cũng vừa mới mới nhớ tới, chưa cho em lễ gặp mặt, khó trách dở tính xấu như vậy, thế đã vui chưa?" Nàng không hé răng, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ánh đèn sáng chiếu lên nửa cần cổ lộ ra của nàng, tuy rằng nhìn chật vật, lại cho người ta một cám dỗ vô hình, cô ta nuốt nuốt nước miếng, muốn nhìn vào trong một chút, nhưng nhận ra lại bị quần áo ngăn trở. "Hai vạn, đêm nay lên sân khấu." Lời này vừa ra, mấy nữ xã giao khác đều hút một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Diệp An Nhiên, hai vạn tiền một đêm, đã là cái giá rất cao, rất nhiều người dù là lần đầu tiên cũng chưa được giá cao như vậy, chỉ là nghĩ đến sở thích độc đáo của Phùng Hồng, sự hâm mộ của những người đó tức khắc biến thành thương hại. Diệp An Nhiên không thấy được ánh mắt của bọn họ, nhưng cũng muốn cự tuyệt, nàng không muốn bán thân, tuy rằng nàng là người đồng tính, nhưng không có nghĩa với ai nàng cũng có cảm giác. Huống hồ vừa rồi Phùng Hồng chỉ đưa tay sờ nàng, nàng đã cảm thấy ghê tởm phản cảm, nàng không thể nào nghĩ tới việc nếu mình cũng Phùng Hồng làm loại chuyện như vậy, có phải sẽ thật sự nôn ra luôn hay không. Chỉ là nếu lúc này cự tuyệt, nàng không cảm thấy Phùng Hồng sẽ bỏ qua cho mình, ở đây không có người nào sẽ cứu nàng, trước đó quản lý Triệu cũng đã nói qua, sẽ không vì các nàng mà đắc tội khách hàng. Nàng giật giật miệng, lại một câu cũng nói không nên lời, Phùng Hồng lại cho rằng nàng đáp ứng rồi, cấp bách đứng dậy khỏi sô pha, túm cánh tay nàng, lôi kéo nàng đi ra ngoài. Nàng lảo đảo hai bước, mắt thấy phải đi ra khỏi ghế lô, trong lòng càng thêm nôn nóng. "Phùng tổng đây là muốn đi đâu?" Giọng nói thanh lãnh quen thuộc ở phía sau chợt vang lên. Phùng Hồng dừng bước lại, Diệp An Nhiên cũng dừng lại bước chân, nhưng nàng cũng không ngẩng đầu. Ngay cả khi nghe thấy Tần Mặc mở miệng nói chuyện, trong lòng nàng cũng không chút gợn sóng, nàng không cảm thấy Tần Mặc sẽ mở miệng giúp mình, dù sao vừa rồi khi nàng hướng cô ra ý cầu xin cũng đã bị lạnh lùng cự tuyệt. Cô đã sớm dùng hành động thực tế để chứng minh giữa họ đã nhất đao lưỡng đoạn (*),từ đây chính là người xa lạ. (*) Nhất đao lưỡng tuyệt: một đao cắt đứt hai bên, ý muốn phủi sạch quan hệ, không để lại chút dính líu nào. Phùng Hồng cười nói: "Đương nhiên là đi tìm sung sướng rồi, dù sao cũng ngắn ngủi quá (*)." (*) Nguyên văn là 自然是快活去,畢竟*苦短。mình vẫn chưa hiểu vế sau lắm, có thể là cô này không đợi được nữa ^_^ Sau đó không nghe thấy Tần Mặc nói gì nữa, nhưng khiến Diệp An Nhiên cảm thấy kì lạ chính là, Phùng Hồng vẫn đứng tại chỗ mà không kéo nàng rời đi. Không biết qua bao lâu, có lẽ là một hai giây, lại có lẽ là một thế giới lâu như vậy, nàng nhìn thấy dưới chân bỗng nhiên nhiều thêm một cái bóng dáng, ánh sáng trước mắt cũng tối sầm lại, tiếp theo, nàng nghe thấy giọng nói lạnh băng và lãnh đạm của Tần Mặc vang lên trên đỉnh đầu mình. "Người này tôi muốn." Dường như có một đạo thiên lôi nổ tung đầu nàng, thân thể nàng chấn động, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô rồi lại nhanh chóng gục đầu xuống. Tần Mặc giữ mình trong sạch đã là chuyện mà người trong giới đều biết, cho nên khi cô biết rõ còn cố hỏi Phùng Hồng đi nơi nào đã làm những người khác mở rộng tầm mắt, mà nghe được những lời này, càng thêm trợn mắt há hốc mồm. Mọi người nhìn chằm chằm Tần Mặc, lại nhìn qua Diệp An Nhiên, chỉ cảm thấy người phụ nữ này lớn lên cũng có chút nhan sắc, hơn nữa tuổi còn có chút lớn, hoàn toàn nhìn không ra lý do khiến Tần Mặc coi trọng người này. Nhóm nữ xã giao đang ngồi đó lại sôi nổi hâm mộ ghen ghét, nếu nói trước đó là đồng tình hoặc là vui sướng khi thấy người gặp họa, hiện tại vậy mà có thể xoay chuyển tình thế, bọn họ không khỏi nghĩ tới nếu vừa rồi mình hầu hạ Phùng Hồng, có thể cũng được Tần Mặc ra tay cứu vớt hay không. Sắc mặt Phùng Hồng trở nên khó coi, Tần Mặc làm vậy thật sự khiến cô ta thấy mất mặt, chỉ là thân phận của Tần Mặc như vậy, cô ta cũng không thể cự tuyệt hay đắc tội, chỉ là cứ như vậy vẫn thấy không cam lòng: "Tần tổng, cô đang nói giỡn với tôi sao?" "Không có." Phùng Hồng xấu hổ cười, thử nói: "Tần tổng, ngài thích phụ nữ à?" Những lời này làm những người khác sôi nổi tò mò, trước giờ Tần Mặc đối với nam nữ đều làm lơ, cho nên tiếp xúc lâu như vậy, họ vẫn không biết đối phương yêu thích cái gì. Chuyện Tần Mặc là người đồng tính, cũng không cố ý giấu giếm, mà là trong vòng cũng không lớn, hơn nữa cũng không có bạn bè gì, cho nên những người khác không biết cũng là chuyện bình thường. "Ừm." Cô không hề do dự thừa nhận. Diệp An Nhiên đã bị hành động đột nhiên này của Tần Mặc làm cho ngây người, mãi cho đến khi Tần Mặc kéo nàng đi ra khỏi ghế lô, đi khỏi hội sở mới phản ứng kịp. Nàng nhìn cái tay cô đang kéo mình mà hoảng hốt một trận, nhớ tới khi hai người vẫn chưa xác định quan hệ, nàng ước sẽ cùng cô đi xem phim, cô vốn dĩ không muốn đi, lại bị nàng lì lợm la liếm, sau đó không có biện pháp chỉ có thể đáp ứng. Nhưng cô hiển nhiên cũng không cam lòng, vì thế cố ý chọn lựa một bộ phim triết lý mà nàng không thích nhất, bình đạm nhạt nhẽo, khi phim chiếu thì nàng ngủ, chờ khi tỉnh lại, phim đã hạ màn, mấy người trong rạp chiếu phim lác đác lưa thưa cũng đều lần lượt đứng dậy rời đi. Nàng và Tần Mặc đi ở sau cùng, bởi vì quá tối, cũng bởi vì mới vừa tỉnh lại cho nên chưa đi được vài bước đã không cẩn thận bị vấp chân, thẳng tắp đụng vào sau lưng Tần Mặc, bởi vì không hề phòng bị, cho nên lúc ấy cái mũi liền đau xót. Nàng vốn dĩ bởi vì bộ phim nhạt nhẽo kia mà khổ sở, cho nên nương cơ hội này ủy khuất ngồi ở cái ghế bên cạnh không chịu đi. Sau đó Tần Mặc cũng hết cách, kéo lấy tay nàng, lôi kéo nàng cùng nhau đi ra ngoài, đó không phải lần đầu các nàng nắm tay nhau, trước kia khi cùng nhau đi học hay đi dạo phố cũng có. Chỉ là lần đó cùng trước đó không giống nhau, trước đó nàng vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Mặc, chờ đến sau khi nhận ra thì rất kinh hoảng, vẫn luôn tránh né Tần Mặc, sau đó tuy rằng hạ quyết tâm thẳng thắn thành khẩn đối mặt với cảm tình của mình, nhưng vẫn chưa có cơ hội lại nắm tay. Tay của Tần Mặc không mềm mại giống tay nàng, tuy rằng vuốt cũng rất bóng loáng non mềm, nhưng ước chừng là bởi vì do học Karate và Sanda, cho nên ngón tay hơi có lực một chút, lòng bàn tay ấm áp và sạch sẽ. Tim nàng lúc ấy đạp rất nhanh, như muốn bật ra khỏi cổ họng mình vậy. Chỉ là bọn họ chọn chỗ ngồi ở phía đầu, cho nên bậc thang cũng không nhiều, rất mau đã đi ra ngoài, khi đó nàng cảm thấy thật đáng tiếc. Vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy chọn vị trí ở phía sau cùng thì tốt biết bao, nếu bậc thang lại dài thêm một chút thì tốt quá, chặng đường của nàng và Tần Mặc có thể sẽ dài hơn. Khi đó cao hứng cỡ nào, vô luận là dắt tay, hay là làm một chút động tác thân mật, nàng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc. Chỉ là hiện tại một chút cảm giác cũng không có, nàng ngừng lại, một tay dỡ cái tay của cô ra, Tần Mặc cũng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng. "Cô muốn đưa tôi đi nơi nào?" Nàng bình tĩnh hỏi. Tần Mặc trên cao nhìn xuống nhìn nàng một cái, trong giọng nói mang theo châm chọc: "Như thế nào, cô thèm khát như vậy cơ à?" Mặt nàng tức khắc trắng bệch, nàng quay đầu đi không nhìn cô: "Không liên quan đến cô." Nói xong liền muốn quay vào, không phải muốn về lại ghế lô, mà là cảm thấy hẳn là nên chào hỏi quản lý Triệu một cái, nàng muốn lãnh tiền lương buổi tối hôm nay. Nhưng Tần Mặc lại nghĩ lầm nàng là muốn trở về bồi Phùng Hồng ngủ, sắc mặt âm trầm: "Có lẽ cô cũng từng nghe về Phùng Hồng rồi, cô ta không chỉ có là đồng tính, hơn nữa còn là một kẻ cuồng ngược đãi, thủ đoạn rất tàn nhẫn, cô gái nào mỗi lần qua đêm đều là thương tích đầy mình, hơn nữa dường như mất nửa cái mạng." Thân thể Diệp An Nhiên chấn động, khó trách lúc ấy sắc mặt quản lý Triệu khó coi như vậy, khó trách quản lý Triệu lại chọn ra bọn họ trong một đám người, khó trách sau khi tiến vào ghế lô, ba cô gái khác đều hút một ngụm khí lạnh. Tần Mặc lạnh lùng cười: "Hay là cô cũng thích bị người khác đối đãi như vậy." Nàng cắn môi dưới không hé răng, vẫn như cũ đi vào trong hội sở. Tần Mặc không nghĩ tới Diệp An Nhiên vậy mà cứng đầu như vậy, cô cao giọng nói: "Diệp, An, Nhiên, cô yêu tiền đến vậy sao? Vì tiền ngay cả mạng cũng không cần." Editor: Tử Hy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]