Chương trước
Chương sau
Dọc đường đi nàng đều có chút khẩn trương, đặc biệt là khi đi đến cửa phòng bao, mỗi nàng là khác với ba nữ xã giao còn lại, vẻ mặt họ lộ ra không khí vui mừng, thậm chí còn thì thầm nói chuyện với nhau, chỉ là khi đứng ở cửa phòng thì đã im lặng.
Quản lý Triệu ấn chuông cửa, sau khi bên trong truyền đến tiếng mời vào, quản lý Triệu mới mở cửa, dẫn bốn người bọn họ đi vào.
Bên trong ánh sáng mờ ảo, hơn nữa còn có những ánh đèn màu sắc rực rỡ, nhưng cũng không đến mức không nhìn rõ, từ khi Diệp An Nhiên đi vào thì cả người đã cứng đờ, cùng với ba người kia đứng sau lưng quản lý Triệu, vẫn luôn cúi đầu xuống.
Tim nàng đang gia tốc đập loạn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu cũng là một mảnh trống rỗng, quản lý Triệu nói gì đó nàng cũng không nghe thấy, chỉ biết cúi đầu nhìn thảm lông màu màu tối ở dưới chân.
Cũng không biết quản lý Triệu đã tránh ra khi nào, trình diện bốn người các nàng trước mặt khách hàng, sau đó nàng nghe thấy ba người bên cạnh hít một ngụm khí, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khách trong phòng bao tổng cộng có bốn người, hai nam, hai nữ.
Bởi vì quá mờ, nàng cũng thấy không rõ lắm hai nam hai nữ kia trông như thế nào, chỉ có thể phân biệt ra được, trong đó một người đàn ông gầy, một người người đàn ông béo, còn hai người phụ nữ kia, trong đó một người hơi béo, một người khác thì vô cùng béo, đã tới nỗi béo phì.
Hai người đàn ông kia mỗi người ôm một người phụ nữ, trong đó dưới chân người đàn ông hơi mập còn có một cô gái đang quỳ rót rượu, nàng nhìn thấy mặt của cô gái đó cách mũi chân anh ta cùng lắm chỉ mấy centimet, thiếu chút nữa nữa sẽ đụng vào.
Nhưng cô ta cũng không có để ý, bởi vì đầu cô ta vẫn không nhúc nhích, còn hai vị khách nữ kia, bên cạnh cái người hơi béo có hai gã đàn ông đang hầu hạ, còn bên cạnh người phụ nữ mập kia không có ai.
Trong lòng Diệp An Nhiên có chút dự cảm không ổn, trong số bốn người thì ba người đã có người hầu hạ, duy độc một người này là không có, nàng lại nghĩ tới cô gái vừa rồi bỗng nhiên tiến vào và sắc mặt khó coi của quản lý Triệu.
Sau khi vừa mới tiến vào, ba cô gái kia cũng âm thầm hít một ngụm khí, rất có khả năng là quen biết người phụ nữ mập kia, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Khi nàng còn chưa biết phải làm gì, đèn trong ghế lô đèn bỗng phát sáng, nàng theo bản năng giơ tay che mắt, đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng quát lớn của quản lý Triệu.
"Bỏ tay xuống cho tôi, ngẩng mặt lên."
Diệp An Nhiên buông tay, ánh đèn chói mắt bắn vào trong mắt nàng, đôi mắt có chút cay cay, nàng hơi rũ mi mắt xuống, dùng sức chớp hai cái, rốt cuộc mới dễ chịu một chút.
"Quản lý Triệu, cô thế này là không đủ thành ý rồi, sao bốn người này còn kém hơn so với lúc trước, không phải là thấy có Phùng Hồng tới nên đã đem những cô gái xinh đẹp giấu đi, đem mấy mặt hàng cấp thấp này ra cho tôi đấy chứ."
Từ 'mặt hàng' trong miệng người phụ nữ kia làm Diệp An Nhiên có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng biết công việc mà mình lựa chọn là kiểu công việc như thế nào, cũng không trách được người khác dùng những từ ngữ như vậy để hình dung các nàng, chỉ là vẫn thấy rất khổ sở.
Trên mặt quản lý Triệu nở nụ cười: "Đâu có đâu có, Phùng tổng nói gì thế, đây không phải là trước đó đưa những cô em đẹp nhất trong hội sở đến phục vụ mọi người hay sao, thật sự không tìm được ai tốt hơn nữa, chỉ là chúng tôi cũng không dám chậm trễ, tuy rằng bốn người này so với mấy người trước kém hơn nhiều, nhưng cũng không kém."
Nói xong còn đồng thời đẩy bốn người về phía trước, người phụ nữ tên Phùng Hồng trầm mặt xuống: "Sao nào, ý của quản lý Triệu là Phùng Hồng tôi đang bắt lỗi cô?"
Quản lý Triệu cười lấy lòng: "Phùng tổng nói đùa, tôi làm sao dám nói như vậy với Phùng Tổng, là tôi không biết ăn nói, tại đây xin kính Phùng tổng một ly để tạ lỗi." Nói xong, cô tiến lên một bước, cầm một chai rượu trên bàn mở ra, đổ đầy một ly rồi một hơi uống cạn.
Phùng Hồng vẫn lạnh mắt nhìn, ba người khác cũng dừng **, hứng thú xem kịch của hai người, quản lý Triệu cắn răng một cái, cầm lấy bình rượu còn dư hai phần ba bình, trực tiếp đưa lên miệng ừng ực uống cạn.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nuốt rượu của quản lý Triệu, chờ uống xong một chai, tốt cuộc Phùng Hồng cũng có chút hòa hoãn, trên mặt mang theo ý cười, vừa vỗ tay vừa nói: "Bội phục bội phục, quản lý Triệu không hổ là kim hoa của hội sở, năng lực một chút cũng không giảm nha!"
Quản lý Triệu cười cười: "Để Phùng tổng chê cười rồi."
Dù sao quản lý Triệu cũng là quản lý của hội sở, tuy Phùng Hồng là chủ một công ty, nhưng thế nào cũng không đáng đắc tội một cái hội sở, tuy rằng hội sở không nhất định sẽ vì quản lý Triệu mà đắc tội Phùng Hồng, nhưng dù sao cũng thường tới hội sở, cũng muốn để lại chút mặt mũi, huống hồ tại ghế lô còn có những người khác.
"Ha ha, vừa rồi chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, quản lý Triệu vậy mà làm thật, chỉ là nếu quản lý Triệu đã làm như vậy, Phùng Hồng tôi sao có thể cứ mãi so đo, vậy đi, lần này tôi không chọn, để cô gái kia ở lại là được." Phùng Hồng vừa cười vừa chỉ về phía Diệp An Nhiên.
Bởi vì Diệp An Nhiên cúi đầu, cho nên cũng không có nhìn thấy động tác của Phùng Hồng, vẫn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, quản lý Triệu trực tiếp một phen túm chặt cánh tay Diệp An Nhiên, đẩy nàng về phía trước, Diệp An Nhiên không hề phòng bị liền lảo đảo hai bước, ngã khuỵu ở bên người Phùng Hồng.
Diệp An Nhiên luống cuống tay chân từ bên người Phùng Hồng đứng lên, liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có cố ý."
Phùng Hồng cười khẽ một tiếng, trêu ghẹo nói: "Còn chưa từng gặp người ngây thơ như vậy đó!" Nói xong, cô ta vươn tay, một phen nắm cằm Diệp An Nhiên, cưỡng bách nàng ngẩng đầu, nhìn từ Diệp An Nhiên từ trên xuống dưới: "Nhìn khuôn mặt có chút già, nhưng vẫn tạm được."
Quản lý Triệu thận trọng cười nói: "Đây là người mới tới, còn chưa được huấn luyện bài bản, nếu không cẩn thận đắc tội Phùng tổng, vẫn mong Phùng tổng nương tay cho."
Phùng Hồng không nói gì, chỉ xua tay với quản lý Triệu, quản lý Triệu đánh mắt ra hiệu Diệp An Nhiên rồi dẫn người ra khỏi phòng bao.
Còn chưa đi ra ngoài thì đã nghe thấy một người đàn ông nói: "Tần tổng, cô không vừa mắt ai trong số họ à?"
Quản lý Triệu lập tức dừng lại bước chân, xoay người nhìn người đang ngồi ở góc trong cùng, tuy chỉ đơn giản mặc quần tây màu đen và áo sơ mi màu trắng, nhưng lại khiến người khác phải e dè. Trong phòng bao này, dù Tần Mặc là người nổi bật nhất, nhưng cũng không phải lần đầu tiên cô tới hội sở, chỉ là chưa bao giờ gọi nam hay nữ xã giao nào, cho nên dần dà quản lý Triệu cũng biết cô là kiểu người giữ mình trong sạch, bởi vậy cũng không dẫn người tới cho cô xem mắt.
Diệp An Nhiên cũng không nghĩ tới trong phòng còn có những người khác, sau khi nghe thấy câu nói kia, liền theo bản năng nhìn về hướng đó, ba người khác cũng giống như Diệp An Nhiên, chỉ là bọn họ cũng biết quy tắc của Tần Mặc, cho nên cũng không mang hy vọng gì.
Khi nhìn thấy người ngồi trong góc kia, Diệp An Nhiên chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, đầu ' ong ' một tiếng, nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp phải Tần Mặc ở đây, hơn nữa còn là trong trường hợp thế này.
Lòng nàng loạn như ma, đặc biệt là nghĩ đến vừa rồi mình đứng ở chỗ này, giống như một loại hàng hóa bị người ta đánh giá, nghĩ đến mình mặc áo tay ngắn gần như trong suốt, bên dưới là váy ngắn, nghĩ tới mình hèn mọn quỳ trên mặt đất, nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ dưới sàn mà chui xuống.
Nàng suy nghĩ, Tần Mặc sẽ nghĩ thế nào, nàng còn nhớ rõ trước đó cô còn rất khinh miệt mình, hiện giờ có phải càng thêm cảm thấy nàng thật không biết xấu hổ hay không.
Chỉ là ý nghĩ như vậy rất mau đã bị nàng ném ở sau ót, nàng cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại, đồng thời trong lòng cũng đang cười lạnh, Tần Mặc nghĩ thế nào thì có liên quan gì đến nàng, nàng vẫn chưa quên trước đó lúc gọi điện thoại vay tiền, giọng điệu cô lạnh lùng như vậy, nàng cũng không quên khi cô dùng tư thái trên cao nhìn xuống bảo nàng dọn vệ sinh, càng không quên bảy năm trước, cô đã thiết kế kia hết thảy cục diện, khiến Diệp gia cửa nát nhà tan, khiến nàng từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục.
An ủi như vậy khiến nàng thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là tay nàng vẫn gắt gao mà nắm chặt vào thảm lông dưới chân, dùng sức làm móng tay phát đau, thân thể của nàng cũng vẫn cứng đờ.
Nàng nghe thấy Tần Mặc đạm mạc nói: "Không cần." Sau đó quản lý Triệu dẫn người rời đi, chỉ là đèn trong phòng bao vẫn chưa tắt.
Khi tay Phùng Hồng vươn về phía mặt nàng, nàng theo bản năng tránh ra phía sau, khiến Phùng Hồng không vui.
"Trốn cái gì mà trốn." Phùng Hồng tức giận quát lớn.
Diệp An Nhiên âm thầm hoảng hốt, vội vàng rót một chén rượu đưa cho Phùng Hồng, ôn nhu nói khiểm: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Phùng tổng, tôi là người mới tới, không hiểu quy củ, xin Phùng tổng bớt giận."
Phùng Hồng không để ý tới việc nàng đang giải thích, bắt lấy cổ tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực mình, thân thể Diệp An Nhiên cứng đờ, đặc biệt là khi tay Phùng Hồng đang để trên mặt nàng chuẩn bị đi xuống, dạ dày Diệp An Nhiên càng như sóng ngầm mà cuộn trào, nàng không ngừng chống đẩy cự tuyệt, rượu trong tay không cẩn thận đổ vào quần áo trên người.
Diệp An Nhiên mượn cơ hội này đẩy ra, liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Phùng tổng, tôi đi tìm khăn lau giúp cô."
Nói xong liền muốn đứng lên đi ra ngoài, nhưng sao Phùng Hồng có thể cho nàng cơ hội đó, bắt lấy tay nàng không buông, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi mà nàng bị đổ rượu lên, lúc này Diệp An Nhiên mới phát hiện nơi ướt đẫm đó kề sát ngực, vốn dĩ quần áo đã có chút trong suốt, lúc này càng thêm thấy rõ nội y ở bên trong.
Diệp An Nhiên theo bản năng che lại nơi đó, ánh mắt Phùng Hồng như lửa nóng nhìn chằm chằm hai ngọn núi cao ngất của Diệp An Nhiên, liếm liếm môi đỏ: "Tuy rằng người có hơi già, nhưng vẫn còn chấp nhận được, Phùng Hồng tôi vẫn luôn chơi mấy em gái trẻ đẹp, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi, nói không chừng so với mấy cô bé trước kia còn thú vị hơn nhiều."
Kỳ thật Diệp An Nhiên cũng không già, đặc biệt là sau khi trang điểm xong lại càng như trẻ đi một hai tuổi, chỉ là so với những nữ xã giao khác trong hội sở, có chút lớn hơn.
Lời nói không chút kiêng kị như vậy khiến mặt Diệp An Nhiên trướng đến đỏ bừng, trong lòng vừa hoảng loạn lại sợ hãi, ước chừng là nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Phùng Hồng một bên nhẹ nhàng vỗ gương mặt nàng, một cái tay khác luồn vào trong quần áo nàng, giống như một con rắn trơn trượt du ngoạn trên người nàng: "Đừng sợ, tôi sẽ ôn nhu với em."
Cả người Diệp An Nhiên cứng đờ, đột nhiên sinh ra cảm giác muốn nôn mửa, tuy rằng từ lúc đưa ra quyết định làm việc này, trước khi quyết định đi vào căn phòng này, nàng đã hạ quyết tâm, đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng đã có chuẩn bị bị người ta sàm sỡ.
Nàng vẫn luôn nói với bản thân mình, nhẫn một chút là được rồi, nhẫn một chút là sẽ có tiền, chỉ là khi thật sự phát sinh chuyện như vậy, nàng mới biết được, nàng không thể chịu đựng được việc bị người xa lạ vuốt ve như thế, không thể chịu đựng được bị người ta dùng ánh mắt tà tứ đánh giá mình.
Nàng không chút do dự duỗi tay đẩy Phùng Hồng ra, lùi ra sau một bước, chỉ là một bước lui này của nàng, trực tiếp liền ngã ngồi trên mặt đất, chờ khi nàng luống cuống tay chân bò dậy thì Phùng Hồng đã âm trầm mặt mày đứng lên khỏi sô pha, đi đến trước mặt nàng.
Một cái tát giáng xuống mặt nàng, động tác của cô ta rất nhanh, Diệp An Nhiên cũng chưa kịp phản ứng lại, lực của cái tát kia rất lớn, phiến má nàng trực tiếp sưng lên, đầu lưỡi cũng không cẩn thận bị cắn rách, cả người cũng ngã xuống trên mặt đất.
Thảm lông trên nền có hơi cứng, khi ngã xuống đã ma sát khiến nàng có chút đau. Nhưng nàng không có thời gian để ý này kia, bởi vì Phùng Hồng đã đứng ở bên người nàng, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt như đang nhìn con kiến để nhìn nàng.
Cô ta cầm lấy một chai rượu vang đỏ ở trên bàn, đổ lên người Diệp An Nhiên, quần áo trên người nàng nhanh chóng ướt đẫm, bó sát vào người, mái tóc cũng ướt sũng xõa tung tán loạn ở trước ngực và trên đất.
Nàng kịch liệt ho khan, bởi vì vừa rồi khi giãy giụa, rượu không cẩn thận tiến vào trong khí quản nàng. Phùng Hồng ngồi xổm xuống, túm chặt tóc nàng, khinh miệt nhìn nàng: "Xú kỹ nữ, dám cự tuyệt tôi, hôm nay không lộng chết cô, tôi sẽ không phải Phùng Hồng."
Nàng hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, chờ đợi có người có thể đứng ra giúp nàng, chỉ là những nữ xã giao và nam xã giao đang phục vụ khách, khi chạm phải ánh mắt nàng đều một mực lảng tránh.
Nàng cảm thấy tuyệt vọng, thân thể cũng đang hơi hơi phát run, nhưng khi nhìn đến Tần Mặc ngồi ở trong góc, nàng lại sinh ra một tia hy vọng mỏng manh, giống như những con đom đóm lung linh giữa đám lau sậy trong đêm đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.