Chương trước
Chương sau
Lan Nhi mừng rỡ khi gặp lại Lý Thiên Hinh trong trạng thái vẫn bình an vô sự, đôi mắt thoáng cái liền ngấn lệ, cơ thể vô thức muốn nhỏm dậy hành lễ với chủ tử của mình. Song, K' Hạnh đã nhanh tay giữ người lại, tránh cho nàng vô ý động vết thương và các các dây của thiết bị đo nhịp tim, truyền dịch bị rơi ra.
K' Hạnh lo lắng nói, "Cô nương cẩn thận chút nào". Cô cẩn thận giúp đỡ Lan Nhi dậy, đồng thời điều chỉnh cho nàng chỗ tựa để ngồi dậy thoải mái một chút.
Động tác của K' Hạnh cẩn trọng và tỉ mỉ, đến mức khiến cho Đặng Ngọc Ngân đứng gần đó không khỏi cười, trêu, "Giám đốc quả nhiên có khác, chăm sóc người khác cũng chu đáo ghê nha!".
K' Hạnh cười trừ, nói, "Nhóc con, sao lại ở đây? Không chạy theo sư phụ kêu "meo meo" nữa à?".
"Thôi, em chưa chán sống vậy đâu. Sư phụ đi làm chuyện chính sự, em dám nhúng tay vào, hay chạy đến quậy thì sợ là ngày mai người ta sẽ phát hiện một nữ nhiếp ảnh nghiệp dư biến mất không để lại dấu vết khỏi hành tinh này mất", Đặng Ngọc Ngân đưa tay làm động tác vờ bóp cổ mình, biểu thị trạng thái sợ hãi. Cô nhóc thật sự với Hoa Bảo Ngân vừa yêu, vừa kính trọng, lại vừa sợ.
"Biết vậy là tốt. Cơ mà, chị khát rồi. Nhóc muốn đi mua gì uống không? Chị mời em", K' Hạnh chủ động muốn mời nước.
Đặng Ngọc Ngân đủ thông minh để hiểu là K' Hạnh đang có ý kéo mình đi, để lại không gian riêng cho Lý Thiên Hinh và Lan Nhi, đồng thời giúp cho không khí đỡ ngượng ngùng, nên cũng rất phối hợp chịu rời đi. Dù sao ở cùng chỗ với tình địch, vừa có gương mặt y như mình nhưng khí chất hơn mình cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì cho cam.
Hai người K' Hạnh và Đặng Ngọc Ngân rất nhanh liền vội vội vàng vàng cùng nhau rời đi, trả lại không gian riêng cho Lý Thiên Hinh và Lan Nhi. Căn phòng bệnh trắng xóa, cũng vì vậy mà trở nên lặng tiếng người, chỉ còn tiếng máy móc kêu khe khẽ.
Ngồi xuống sopha gần giường bệnh của Lan Nhi, Lý Thiên Hinh đưa mắt nhìn các thiết bị hiện đại xung quanh, nói, "Ta đến bây giờ vẫn không tin được những gì Bảo Ngân từng kể sẽ có ngày tận mắt mình nhìn thấy. Thần kỳ quá phải không?".
Lan Nhi im lặng không đáp. Bởi hơn ai hết, nàng có thể nhận ra sau khuôn mặt đang bình thản kia của Lý Thiên Hinh khi nói về các thiết bị hiện đại kỳ lạ này, chính là đang nói về chuyện sau bao nhiêu năm có thể gặp lại Hoa Bảo Ngân. Họ gặp nhau, yêu nhau, rời xa nhau, rồi lại gặp nhau lần nữa, bất chấp cả việc cả hai vốn dĩ chẳng sống cùng một thời đại. Cả một quá trình này, có chỗ nào là chẳng thần kỳ đến kỳ lạ đâu.
Yêu nhau thật nhiều, bất chấp mọi thứ, để rồi đến cuối vẫn phải rời xa nhau khi cả hai vẫn còn yêu nhau đậm sâu. Hiện tại gặp lại, người đổi ta thay, chung quy là nụ cười cùng nước mắt hay lại là bi thương kéo dài cũng chẳng thể một lời tỏ tường.
Đợi thêm một lúc lâu sau, như để gạt bỏ khỏi trong đầu những điều khiến bản thân u sầu, Lý Thiên Hinh quay sang Lan Nhi hỏi, "Mà ngươi thế nào, đã ổn hơn chưa? Vết thương không quá tệ chứ?".
Lan Nhi lắc đầu, nói, "Nô tì không sao, đa tạ chủ tử đã để tâm. Nhìn thấy người không sao, nô tì rất vui. Nô tì cứ sợ... cứ sợ bản thân đã không bảo vệ được người mất rồi". Nói đến đó, nàng không kiềm được nữa cảm xúc lo lắng trong lòng, liền vỡ òa khóc.
Bản thân Lan Nhi từ nhỏ được rèn giũa, luôn được nhắc nhở không được yếu đuối và nước mắt chỉ dành cho kẻ thất bại. Song, đến hôm nay, khi đã trải qua ranh giới sinh tử, nàng cuối cùng cũng không còn kiên cường được nữa, nước mắt cũng như vậy mà rơi xuống. Lan Nhi như vậy thoải mái bật khóc cũng chính là vì bản thân thật sự xem trọng Lý Thiên Hinh, từ lâu coi đối phương hơn cả chủ tử của mình, so với tình thân lại có vài phần tương tự.
Lý Thiên Hinh đương nhiên biết Lan Nhi đã rất lo lắng cho mình, cũng như hiểu nàng ta với mình không chỉ là lòng trung thành, mà từ lâu đã mơ hồ xem như người nhà nhau trong vô thức. Nàng cũng lo lắng cho nàng ta, nhưng có quá nhiều thứ xung quanh phải nghĩ, thành ra có lo lắng cũng chỉ có thể để trong lòng không thể nói.
Vỗ vỗ nhẹ vào vai của Lan Nhi, Lý Thiên Hinh ấm áp nói, "Không sao, ta bình an ở đây. Ngươi đã làm rất tốt, Lan Nhi. Ta rất tự hào vì có một người như ngươi bên cạnh và thật may vì ngươi đã ở đây, còn nói chuyện với ta. Mọi chuyện ổn cả rồi".
"Đa tạ người chủ tử", Lan Nhi vẫn không thể dừng khóc. Nàng đưa tay cố lau vội nước mắt rơi đầy mình.
Sau đó Lan Nhi lại nói, "Thật may vì lần này nô tì gặp được Hạnh cô nương, nếu không thật sự lực bất tòng tâm".
"Ngươi tìm thấy Hạnh cô nương sao?", Lý Thiên Hinh trong lòng có chút phức tạp. Bởi vì nàng đã thật sự nghĩ Hoa Bảo Ngân đã chủ động đến cứu mình là do luôn âm thầm quan sát từ xa, hoặc đột nhiên muốn để ý tới, nhưng hóa ra là tự mình đa tình.
"Dạ, nô tì trong lúc bị thương không hiểu sao lại rơi đến nơi này và đi lang thang đến khi ngất đi. Đến khi tỉnh lại đã thấy ở nơi kỳ lạ này, cùng với đó là Hạnh cô nương. Tuy có chút kinh ngạc, nhưng cô nương ấy vẫn vậy, nô tì vẫn có thể rất nhanh nhận ra người và nhờ giúp đỡ".
"Ừm, đúng là Hạnh cô nương chẳng khác. Nhiều năm như vậy, vẫn ôn nhu không đổi".
Lan Nhi nhìn ra Lý Thiên Hinh có tâm sự, liền gan to hỏi, "Chủ tử, thứ cho nô tì gan to bằng trời, nhưng người đang nghĩ về Hoa cô nương ư?".
Lý Thiên Hinh bật cười, nói, "Đã biết gan to bằng trời vẫn dám hỏi, vậy gan ngươi thật đủ to?".
"Nô tì thật sự tội đáng muôn chết, mong người xử phạt!", Lan Nhi lập tức cúi đầu nhận lỗi với Lý Thiên Hinh. Lúc này nàng thật sự muốn phóng xuống giường, quỳ trên nền mà dập đầu tạ tội với chủ tử của mình. Song, K' Hạnh đã dặn không được động mạnh quá, càng không thể rời giường, nên đành cố cúi đầu thấp nhất có thể, mặc cho làm như vậy vết thương ở cổ có chút đau đớn nhận tội.
"Đùa ngươi chút thôi. Ngẩng đầu dậy đi, không Hạnh cô nương về sẽ nổi giận với ngươi đó. Nàng ta không cho phép ngươi làm bản thân đau đâu".
Lý Thiên Hinh nhìn ra được K' Hạnh với Lan Nhi có tình cảm nhất định, nhưng không nói, mà thay vào là thể hiện qua từng hành động chăm sóc tỉ mỉ. Một màn cẩn thận chỉnh gối tựa, đỡ người dậy kiên nhẫn vừa rồi, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra cô có bao nhiêu là tình cảm.
Lý Thiên Hinh lại hỏi, "Ngươi đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp lại được nàng ta, cảm tưởng thế nào?".
Lan Nhi bị nhìn thấu, liền xấu hổ hỏi lại, "Chủ tử, người sao mà biết?". Nàng còn nghĩ mình nhiều năm như vậy nhớ nhung K' Hạnh, trong lòng day dứt một bóng hình thoáng qua ấy không ai biết, hóa ra đã sớm bị Lý Thiên Hinh bề ngoài như không để tâm thứ gì nhìn thấy từ lâu.
"Sao ta biết à? Chắc vì ta cũng đã yêu một người, nên từ ánh mắt của ngươi, thái độ của ngươi lúc bên cạnh và sau khi rời xa Hạnh cô nương mà đoán ra. Lời nói đôi khi có thể là giả, biểu cảm cũng không luôn thật, nhưng ánh mắt thì không bao giờ sai. Nhìn vào ánh mắt của ngươi ta nhìn thấy Hạnh cô nương".
"Hóa ra là vậy. Nô tì cứ nghĩ chỉ mình bản thân biết mình để ý một cô nương, hóa ra chủ tử cũng sớm đã biết. Thân là một nô tì đã qua đào tạo, tưởng khiến cho mình không còn lộ ra chút khuyết điểm, hóa ra cũng điểm yếu trùng trùng".
Lý Thiên Hinh cũng biết, vậy mà K' Hạnh lại không biết. Chỉ nghĩ vậy thôi Lan Nhi cũng đã vô cùng đau lòng. Thêm nữa, trong một giai đoạn không gặp nhau, đối phương cũng đã chẳng còn là người mình nên phải lòng nữa rồi.
Lý Thiên Hinh hỏi, "Ngươi không định nói với nàng ta?".
Lan Nhi lắc đầu, cười buồn, nói, "Không đâu. Nói ra cũng chỉ khiến nhau thêm khó xử, nô tì hiểu còn cố nói chính là nô tì ích kỷ với người mình phải lòng. Nô tì ngàn vạn lần cũng không thể nói".
"Ta có thể hiểu".
Cũng như Lý Thiên Hinh hiện tại với Hoa Bảo Ngân vẫn rung động, trong lòng còn yêu rất nhiều, nhưng cũng không cách nào chối bỏ trách nhiệm của bản thân với hài tử của mình sinh ra. Chỉ đành với người mình thương trùng phùng lần nữa để chia ly, trở lại với hai nơi cách biệt không chạm đến nhau, dùng sự xa nhau để đảm bảo không khiến nhau thêm đau khổ nữa. Dù là một lần, hay vạn lần, nàng cũng không muốn quay lại tình cảnh biến người mình yêu thành lựa chọn nữa, nên cách duy nhất vẫn là tiếp tục như hiện tại chẳng là gì của nhau, cho dù làm như vậy trong lòng một chút cũng chẳng thấy dễ chịu.
"Chủ tử! Người sẽ ở lại đây với Hoa cô nương?".
"Không. Ta có trách nhiệm của mình với cuộc sống của mình, còn nàng ấy cũng sớm có người mới. Bọn ta cơ bản hiện tại càng không thể nào nữa...", Lý Thiên Hinh cười buồn. Nàng thừa biết Hoa Bảo Ngân với Đặng Ngọc Ngân chẳng là gì của nhau, chuyện nói ra kia cũng chỉ để đánh lạc hướng, nhưng trong lòng vẫn muốn tự nhủ rằng cô đã có cuộc sống mới để thêm thuyết phục bản thân không chạy về phía đối phương lần nữa. Giữa trách nhiệm và con tim, cơ bản cũng chỉ có thể chọn một, mà với một người mẹ thì trách nhiệm làm mẹ vẫn luôn sẽ được đặt cao hơn bất cứ thứ gì.
"Chủ tử, người...".
Lan Nhi nói chưa hết câu thì có tiếng gõ cửa phòng bệnh. Nàng theo những gì K' Hạnh đã từng nói, liền lớn tiếng hỏi, "Ai vậy?".
Phía sau cánh cửa phòng bệnh trắng lạnh lùng, giọng nói trầm lạnh của Hoa Bảo Ngân vang lên đáp, "Lan cô nương, là ta".
Lan Nhi nhìn Lý Thiên Hinh, nhất thời không biết làm sao. Đợi đối phương gật đầu, ra hiệu, nàng mới liền nói, "Cô nương vào đi".
Cửa phòng bệnh mở ra, Hoa Bảo Ngân một thân âu phục xám chỉnh tề đi vào, trên mặt vẫn duy trì trạng thái lãnh đạm, khiến cho Lý Thiên Hinh vừa đưa mắt nhìn trong lòng liền không khỏi nhói lên. Đứa trẻ nhỏ hay cười của nàng, sớm đã không còn thích cười nữa, đau lòng thật.
Hoa Bảo Ngân gật đầu với Lý Thiên Hinh thay cho câu chào, rồi hướng Lan Nhi hỏi, "Lan cô nương, cô nương thấy thế nào rồi?". Cô chọn ngồi xuống trên sopha duy nhất trong phòng, nhưng lại tỏ ra xa cách với người mình yêu khi chủ động giữ cho cả hai khoảng cách ở giữa vô cùng lớn. Thành ra dù ngồi cùng nhau một chỗ, cả hai lại tựa như ở hai đầu thế giới, không cách nào với tay liền chạm tới, khác hẳn ngày xưa, khi vẫn còn dính nhau như sam, tưởng chừng không cách nào tách rời.
Lan Nhi vừa nhìn đã hiểu Hoa Bảo Ngân cố tình giữ khoảng cách như vậy. Hóa ra từng yêu nhau sâu đậm, cùng nhau ôm ấp không rời, đến một lúc nào đó cũng sẽ có thể với đối phương tỏ ra lãnh đạm được như vậy. Tình cảm đúng là khó hiểu, thay đổi còn nhanh hơn cả sông trôi.
Lan Nhi theo phép lịch sự hướng Hoa Bảo Ngân đáp, "Đa tạ Hoa cô nương, thương tích của ta cũng đã khá lên rất nhiều".
"Ừm, ổn hơn là tốt rồi".
Sau một câu trên của Hoa Bảo Ngân không khí trong phòng bệnh vốn lạnh lẽo nay lại càng buốt giá hơn. Vốn dĩ cô và Lý Thiên Hinh xem như tình cũ gặp lại, dựa trên cá tính trước đây nhất định là ngượng ngùng đến không có cách nào mở lời, còn hiện tại lại thì không có vấn đề gì muốn nói. Lời hay ý đẹp, hỏi ra đáp vào cũng chỉ để mở ra một câu chuyện để khỏi ngượng ngùng, chung quy chẳng mấy ý nghĩa. Chuyện không ý nghĩa, vô ích, Hoa Bảo Ngân nhiều năm nay sớm đã chẳng còn làm nữa. Cũng như hiện tại, Hoa Bảo Ngân nhất định sẽ không tốn công vô ích, muốn nối lại tình xưa làm gì, khi nàng vốn dĩ đã có lựa chọn riêng và chuyện làm quấy nhiễu vốn dĩ là vô ích, chỉ khiến nhau thêm buồn khổ.
Còn yêu không? Hoa Bảo Ngân đương nhiên còn yêu Lý Thiên Hinh rất nhiều, nhưng yêu sớm không còn là cái duy nhất trong đời cả hai. Cô hiện tại bình yên, nàng cũng vậy, nên không việc gì cũng không nên chạm vào đời nhau để gây rối cho nhau thêm.
Người càng lớn, càng trưởng thành, thì tình cảm của bản thân cũng không còn là thứ quan trọng nhất nữa. Trách nhiệm, lý trí, điều tốt nhất mới là thứ nên làm, chứ không phải nghe theo con tim để làm những điều mang ngu ngốc. Mặc dù nói theo cách nào đó, không thể sống theo con tim, không còn dũng cảm nghe theo tình cảm mách bảo cũng như lời nguyền của người đã trưởng thành, khi ta chỉ còn tin vào logic trong lựa chọn.
Lý Thiên Hinh cũng hiểu Hoa Bảo Ngân đang nghĩ gì, hành động lãnh đạm hiện tại là vì sao, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút nhói đau. Đứa trẻ hay cười ngày xưa bỗng hóa thành tảng băng không chút ấm áp, ánh mắt cũng vô cùng trống rỗng, nàng càng nghĩ lại càng có cảm giác lỗi của mình thêm lớn.
Không khí có chút căng thẳng, khiến Lan Nhi cuối cùng vì không cam tâm cho Lý Thiên Hinh mà muốn lên tiếng phá tan bầu không khí hiện tại. Song, lời còn chưa đến miệng, đã bị động tác bất ngờ của Hoa Bảo Ngân ngăn lại.
Hoa Bảo Ngân đứng dậy, quay mặt hướng Lan Nhi và Lý Thiên Hinh, lưng thẳng tấp trước khi cúi gập người sâu xuống, nói, "Vì chuyện của ta mà khiến hai vị gặp rắc rối, ảnh hưởng đến tính mạng. Ta thành thật xin nhận lỗi!". Lần này nếu không phải tên biến thái kia săn đuổi cô, thì đã không làm hại đến cuộc sống của hai người họ, xém nữa thì mất mạng. Quy chung lần này Hoa Bảo Ngân vẫn là lỗi của cô tất, dù là vô tình hay cố ý cũng chẳng quan trọng.
Lan Nhi bị hành động của Hoa Bảo Ngân làm cho bất ngờ, theo phản xạ đưa mắt nhìn Lý Thiên Hinh, nhưng ở phía đối diện ánh mắt của nàng ấy chỉ nhìn cô chăm chú. Lý Thiên Hinh khuôn mặt đăm chiêu, tựa như đang ngẫm điều gì đó, lại tựa như đau lòng đến nghẹn lời. Hai người họ lại làm nhau tổn thương rồi ư? Lan Nhi không hiểu nổi.
Lý Thiên Hinh trầm mặc một lúc, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Hoa Bảo Ngân, hồi sau cố nặn ra nụ cười dịu dàng giả tạo, nói, "Không sao. Cũng không phải lỗi của Hoa cô nương và bọn ta cũng đã bình an ở đây rồi". Nữ nhân nàng yêu muốn rạch ròi quan hệ, bản thân đương nhiên sẽ không cản. Mặc cho cảm giác trong lòng lúc này không hề dễ chịu, không ngừng run rẩy.
Một câu "Hoa cô nương" từ Lý Thiên Hinh khiến cho Hoa Bảo Ngân không khỏi cười thầm trong lòng. Nàng biết cô muốn cả hai quan hệ rõ ràng, không với nhau dây dưa không rõ ràng, làm nhau khó xử, cũng liền như vậy phối hợp. Xem ra dù không gặp nhau một thời gian dài, nhưng vẫn phối hợp ăn ý. Làm người ta không khỏi càng nghĩ càng hối tiếc, càng ngẫm càng nhói lòng. Một đoạn tình duyên của Hoa Bảo Ngân, xinh đẹp như vậy, thanh xuân như vậy, cuối cùng cũng chấp nhận đầu hàng số phận. Song, nếu chọn lại, cô vẫn sẽ chọn gặp và yêu một Lý Thiên Hinh khiến người ta vừa yêu vừa sợ như ban đầu, cho dù kết cục sau đó là chia ly cũng sẽ nhất định không lùi bước.
Lan Nhi một bên không hiểu, nghĩ rằng cả hai người họ là ăn miếng trả miếng với nhau, liền muốn xoa dịu không khí, nói, "Lần này cũng nhờ Hoa cô nương giúp đỡ, ta và chủ tử mới không sao. Thành thật rất biết ơn cô nương, cô nương không cần khách khí quá đâu".
Hoa Bảo Ngân nghe vậy liền ngẩng người dậy, đứng thẳng lưng dậy, ánh mắt kiên định lạnh lùng nhìn phía trước, nói, "Đồng thời còn một thông báo quan trọng mà ta phải nói cho hai cô nương biết, trước khi đưa cả hai trở lại".
Đưa cả hai trở lại? Đúng rồi, hai người bọn họ vốn không sống cùng thời đại với Hoa Bảo Ngân và việc phải trở về là một điều tất yếu. Điều này trước đó Lý Thiên Hinh đã nghĩ đến, nhưng đến khi nghe cô nói ra miệng một cách lãnh đạm như vậy cũng lạnh lẽo thật.
Một chút ấm áp trong lòng nói, một chút dịu dàng cũng không còn, cái ta dành cho nhau sau một hồi chia ly chính là sự lạnh lùng đến tàn khốc. Đây là hệ quả tất yếu, hay là quả báo phải nhận đây?
Ngược lại với Lý Thiên Hinh lòng mang lạnh lẽo chấp nhận, hiểu cho cách làm của Hoa Bảo Ngân, thì Lan Nhi lại không vui vì quyết định này lắm. Nàng tỏ ra gay gắt với Hoa Bảo Ngân, nói, "Hoa cô nương, không lẽ cô nương không hiểu...".
"Về rồi đây!", Đặng Ngọc Ngân reo vui mở cửa phòng bệnh. Vô tình cắt ngang lời câu chuyện dở dang giữa ba người trong phòng, đồng thời phá tan không khí lạnh lẽo trong phòng bệnh lúc này. Song, vừa nhìn thấy Hoa Bảo Ngân một thân âu phục nghiêm túc đối diện, cô vô thức sợ hãi lùi vài bước về sau, đứng sát bên cạnh K' Hạnh, biểu thị trạng thái cần được bảo vệ. Đứa nhỏ này với sư phụ của mình mang không ít cảm giác vừa yêu vừa hãi.
Hoa Bảo Ngân nhíu mày, tỏ ra không hài lòng với hành động vừa rồi của Đặng Ngọc Ngân. Cô không nói ra miệng, không lập tức dạy dỗ cô bé là vì đang trước mặt người khác, không muốn làm học trò này của mình mất mặt. Song, vẫn ném ra một hành động này như để nhắc nhở cô bé không có lần sau, nếu không sợ là danh dự của sư phụ như cô cũng bị Đặng Ngọc Ngân ném đi xa vạn dặm.
Đặng Ngọc Ngân hiểu chuyện, liền níu chặt tay áo của K' Hạnh, hơi cúi đầu như muốn nhận lỗi với Hoa Bảo Ngân. Cô bé lần này cũng chỉ là vì vui quá mà vô ý, không ngờ đúng lúc khi sư phụ cũng ở đây. Đặng Ngọc Ngân đúng là xui hết chỗ nói mà.
K' Hạnh nhìn sắc mặt đoán ý, thầm hiểu được nhất định trước khi bản thân trở lại nhất định đã có cuộc nói chuyện không vui vẻ diễn ra trong phòng, lại thêm sự vô ý của Đặng Ngọc Ngân nữa, càng thêm hiểu sao Hoa Bảo Ngân lại nghiêm khắc ra mặt. Cô dùng tay đóng cửa phòng bệnh lại, đẩy cô bé ngốc đang ăn năn tội lỗi đi đến trước, đồng thời nở nụ cười dịu dàng để làm dịu không khí, nói, "Sớm biết mày cũng đến, nên đã mua nước khoáng lạnh đúng hãng mày thích cho luôn rồi này. Cầm lấy!".
K' Hạnh ném chai nước cho Hoa Bảo Ngân, đồng thời đưa cho Lý Thiên Hinh một ly trà hoa cúc mật ong ấm, Đặng Ngọc Ngân một ly Capuchino và giữ lại cho bản thân một ly trà vị cam lạnh. Chia nước xong K' Hạnh hướng Lan Nhi làm vẻ mặt áy náy, giải thích, "Xin lỗi Lan cô nương, khi không mua nước cho cô nương được. Do vấn đề sức khỏe, để cẩn thận một chút cô nương vẫn nên tạm thời uống nước khoáng của bệnh viện thôi. Đợi khi nào cô nương đã khỏe hơn, ta nhất định sẽ mời cô nương ăn uống sau nhé!".
Nụ cười ấm áp của K' Hạnh tựa như ánh mặt trời nhỏ, thoáng chút liền xua đi sự lạnh lẽo trong căn phòng bệnh trắng xóa này. Lan Nhi cũng vô thức vì nhiễm ánh sáng ấm áp này mà xấu hổ đỏ mặt. Con người đáng ghét này, sao cứ luôn ôn nhu, ấm áp, khiến nàng rung động như vầy chứ. Ghét chết được!
Lý Thiên Hinh nhấp một ngụm trà hoa cúc mật ong ấm thơm ngát, cảm nhận vị trà mang hương thoang thoảng mùi hoa cúc ngọt thanh ngấm vào cổ một cách dễ chịu, khiến cho khuôn mặt vốn có chút trắng bệch cũng trở nên hồng hào hơn đôi chút. Nàng vô thức cười khẽ, vô tình lọt vào tầm mắt của Hoa Bảo Ngân.
Hoa Bảo Ngân nhìn người mình yêu, trong lòng tràn ngập phức tạp, nhưng cũng rất nhanh liền xua đi cảm giác đó. Cô để lại chai nước khoáng lạnh chưa mở nắp trên bàn, hướng K' Hạnh nghiêm túc hỏi, "Trong thời gian tao không ở đây có ai đến tìm không?".
"Đến tìm à?", K' Hạnh thoáng nghĩ ngợi. Sau đáp, "Có bác đến bảo bà ngoại gọi, với bé Quýt gọi cho tao thì tính không?". Cô lại tỏ ra thiếu nghiêm túc, nhưng gương mặt lại vô cùng nghiêm túc, thành công khiến người có mặt trong phòng không khỏi bật cười (trừ Hoa Bảo Ngân).
Hoa Bảo Ngân nghe xong có chút nghĩ ngợi, sau đó nói với K' Hạnh, "Tao ra ngoài gọi điện một chút". Sau cô cũng hướng ba người còn lại trong phòng nói, "Ta cần gọi điện thoại một lúc, xin lỗi mọi người vì sự thất lễ này".
Hoa Bảo Ngân nói xong liền vội vã mở cửa phòng ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Cô vội vã đi thật nhanh, trong khi tay đang móc điện thoại và bắt đầu ấn số gọi đi. Sắc mặt vốn dĩ lãnh đạm, lạnh hơn băng lúc này cũng có chút nhăn lại, biểu thị trạng thái lo lắng vô cùng lớn cho chuyện sắp xảy ra.
Để không khí không bị ngượng ngùng sau sự ra đi đột ngột của Hoa Bảo Ngân, Đặng Ngọc Ngân vội cười hỏi K' Hạnh, "Bé Quýt là bé con lần trước chị dẫn đến Disneyland Nhật Bản đúng không? Wow! Tính ra lâu rồi em chưa gặp con bé luôn ấy. Bé nó cưng xỉu luôn ấy!".
"Haha! Mắc gì con tôi mà cô cưng xỉu vậy cô?", K' Hạnh bật cười. Bé Quýt con của cô thật sự đáng yêu, Đặng Ngọc Ngân bày tỏ "cưng xỉu" cũng không phải gì mới lạ. Song, đôi khi đứa trẻ đó cũng có chút cứng đầu, làm mẹ như cô cũng có chút mệt a.
"Eo! Bé cưng mà. Sau này em có sinh con, em nhất định sẽ đặt bé nó tên "Cam" cho nó ké miếng dễ thương từ bé Quýt liền. Hahaha!".
"Hahaha! Sao không đặt là "Chanh", cho nhiều vitamin C nè".
"Vitamin C thì em đặt luôn "Ớt Chuông" cho nó máu nha chị. Hahaha!", Đặng Ngọc Ngân cười vui vẻ. Dáng vẻ cô gái trẻ hai mươi mấy dương quang, tựa đóa hoa hồng nở rực dưới nắng, vừa xinh đẹp vừa chói mắt, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi có chút ganh tỵ cùng yêu thích. Không khó hiểu sao trong lúc Đặng Ngọc Ngân theo đuổi Hoa Bảo Ngân, thì ngược lại không ít nam thanh nữ tú vì cô mà gục hàng loạt.
Lý Thiên Hinh bên cạnh quan sát, dần cảm thấy người tên Đặng Ngọc Ngân mơ hồ như thấy Hoa Bảo Ngân của những năm tháng ấy. Cái khoảng thời gian mà mãi mãi cũng không thể quay lại ấy. Nàng biết mãi mãi về sau cũng không còn được thấy nụ cười tỏa nắng, cùng dáng vẻ tương tự hài tử của Hoa Bảo Ngân nữa. Nhưng đáng mà, ai kêu nàng là người đẩy người ta ra, là người muốn cả hai kết thúc. Đáng thôi.
Càng nhìn vào Đặng Ngọc Ngân và Hoa Bảo Ngân hiện tại, một như tảng băng vĩnh cửu, một lại tựa đóa hoa mọc ở nơi chiếu đủ ánh nắng, Lý Thiên lại có cảm giác nếu đứa trẻ này có thể bên cạnh Bảo Ngân của nàng, chăm sóc, làm cô cười thay nàng thì tốt biết bao nhiêu. Song, Lý Thiên Hinh cũng nhìn ra rõ ràng giữa hai người họ không phải tình nhân, thái độ của Hoa Bảo Ngân càng không có chút gì động lòng cả. Đứa trẻ ấy của nàng càng lớn càng tàn khốc, khiến người ta không khỏi đau lòng.
K' Hạnh nói chuyện với Đặng Ngọc Ngân mà nhất thời quên mất hai người còn lại, trong lòng có chút áy náy, mau chóng dùng chuyện của bé Quýt ra giới thiệu để làm dịu trạng thái khó xử, nói, "À! Cho Lý cô nương chưa biết, thì bé Quýt là tiểu nha đầu của nhà ta. Con bé năm nay lên năm, là một tiểu nha đầu rất khả ái. Đợi khi nào Lan cô nương có thể xuất viện, ta dẫn con bé đến ra mắt nhé!". Trên môi cô vẫn nụ cười ấm áp thường trực khi nhắc đến con gái của mình, mặc cho khoảng thời gian khó khăn trước đó vẫn còn khiến bản thân vô cùng ám ảnh.
Vừa kết hôn xong liền sinh con, đồng thời cũng bắt đầu mâu thuẫn với chồng, chịu đả kích từ nhà chồng, con gái thì sinh thiếu tháng mà yếu ớt, khiến K' Hạnh đã phải chịu một khủng hoảng rất lớn. Nhưng rồi, cô đã cố gắng vượt qua nó một cách mạnh mẽ, sau đó thì dứt khoác giải thoát cho mình và người chồng kết hôn không có tình yêu, để cả hai sống với lí tưởng riêng. Cả quá trình nhìn lại không ít khó khăn, song thành quả hiện tại lại vô cùng xứng đáng, khi K' Hạnh vừa có một đứa con như mong ước, lại không phải chịu ràng buộc, tiếp tục theo đuổi ước mơ nghiên cứu sử học của mình, có cuộc sống yên ổn, thì còn cầu mong gì đây.
Lý Thiên Hinh nghe nãy giờ cũng nhận ra K' Hạnh đã sớm thành thân sinh hài tử, trong lòng cũng vì vậy có chút hiểu tại sao Lan Nhi không muốn thú nhận chuyện có tình cảm. Nàng mỉm cười dịu dàng, nói, "Nhanh thật đấy, Hạnh cô nương cũng đã thành thân sinh hài tử rồi. Ta cũng có hai hài tử, chắc cô nương cũng đã biết. Hai đứa trẻ ấy cũng rất tốt, đợi khi có dịp ta nhất định mang chúng đến giới thiệu mọi người".
"Hahaha! Nhất định sẽ có thời gian mà. Mà đúng rồi, Lan cô nương hẳn sau nhiều năm cũng đã thành thân rồi nhỉ? Chắc hài tử cũng lớn bằng bé Quýt rồi", K' Hạnh chuyển sự chú ý sang cho Lan Nhi. Lúc câu hỏi ra khỏi miệng, trong lòng cô vẫn âm thầm mong mỏi rằng nàng ấy đã thành thân và có một tổ ấm hạnh phúc cho riêng mình.
Trái mong mỏi, nhưng đúng với đoán thầm trước đó của K' Hạnh, Lan Nhi đã lắc đầu, đáp, "Ta vẫn luôn trung thành với chủ tử, cả đời này cũng sẽ không thành thân với bất kỳ một ai".
"À...".
"Lan Nhi nói đùa đấy", Lý Thiên Hinh lên tiếng, muốn vạch trần Lan Nhi. "Cô nương ấy nhiều năm nay lòng mang một người, nhưng sớm cùng người ấy nhận định khó chung chỗ, thành ra mới nhiều năm nay vẫn chưa thành thân. Trách kẻ đó vô tâm, thành ý trông như đã mà vẫn không chịu nhận ra".
Lời này Lý Thiên Hinh nói ra chính là muốn thay Lan Nhi làm chủ, chính thức nói với nàng ta rằng mình muốn để cho nàng ta tìm được hạnh phúc của mình. Công việc nô tì cả đời, theo quy luật là phải cùng chủ nhân gắng bó, chết cũng không thôi. Nhưng đó là với ai, chứ không phải với Lý Thiên Hinh nàng. Lý Thiên Hinh thì vì trách nhiệm làm mẹ, không thể theo đuổi tình yêu của mình, nhưng Lan Nhi thì khác, cơ bản chỉ cần chủ tử như nàng chịu cho nàng ta thoát ly là được. Nàng không thể với người mình yêu cả đời cùng nhau, nhưng nàng hy vọng người đối xử tốt với mình sẽ được.
Lý Thiên Hinh lại nói tiếp, "Hạnh cô nương, công việc chủ - tớ cả đời, theo lý không thể sống cho hạnh phúc của mình. Nhưng ta thấy đủ rồi, ta không muốn ép Lan Nhi vì ta mà phải từ bỏ thứ mình muốn nữa. Cô nương cảm thấy thế nào?".
K' Hạnh đương nhiên biết Lý Thiên Hinh đang dò ý mình, cô đương nhiên cũng rất thích Lan Nhi. Tuy nghe hơi lạ, nhưng ở nơi cổ đại ấy mấy hôm, chẳng biết từ lúc nào K' Hạnh đã thật lòng phải lòng cô nàng gay gắt, khó chịu, lại có chút ngây thơ trong tình yêu Lan Nhi kia. Song, để rồi ngày định mệnh đến, chia cắt cả hai, trước cả khi lòng được tỏ, tình yêu ấy liền chết yểu trước khi kịp có hình dạng. Vì vậy liền biến thành sự ân hận cả đời K' Hạnh vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, cho đến tận ngày lên xe hoa cùng người khác vẫn không thôi cách nào ngừng hối tiếc. Chắc cũng vì lẽ này mà cuộc hôn nhân của cô đã kết thúc rất nhanh chóng sau hai năm kết hôn, do vốn dĩ người bản thân yêu không phải người chồng đó, dù chọn người đó trước kia là do cả hai cảm thấy đối phương phù hợp thay vì có tình yêu. Hôn nhân không tình yêu, trong lòng cả hai đều sớm vướng bận về một hình bóng khác, đến cuối cùng hợp đến mấy cũng chẳng thể bên nhau đến đầu bạc răng long.
K' Hạnh cười ấm áp, nhìn Lan Nhi, nói, "Vậy phải xem Lan cô nương có nguyện ý không. Ta có hài tử rồi, cũng từng là người đã thành gia, tiếc là sau đó đã hòa ly. Cho nên, ta lo người khác ngại thôi".
"Ta không ngại", Lan Nhi vô thức nói lớn. Đến khi nàng nhận ra mình lỡ lời, thì đã muộn. Lời cũng như tên bắn vậy, nói ra rồi thì không cách nào vãn hồi.
Lan Nhi xấu hổ đỏ mặt, quay đi không dám nhìn thẳng trước tiếp K' Hạnh. Nàng không nghĩ bản thân có ngày nói ra tình cảm của mình, còn trong tình huống ngại ngùng, trước mặt người lạ như vậy càng khó tin hơn. Song, vẫn là câu đó, lời nói ra là tên bắn không thể vãn hồi. Lan Nhi lần này chính là đã tỏ lòng, dù đi bảo với K' Hạnh và những người đã nghe bản thân không có ý gì thì cũng không ai tin.
K' Hạnh cười hạnh phúc, ánh mắt ngập tràn ý vị nhìn Lan Nhi đỏ mặt quay đi, trong lòng cảm thấy tiểu cô nương này thật ra bao năm vẫn vậy, vẫn cứ đáng yêu chết được. Cơ mà, cô thật sự không ngờ sau nhiều năm, cuối cùng quay tới lui, người mình phải lòng hóa ra cũng với mình có tình ý. Loại hạnh tình cảm từ hai phía này, so với bất cứ thứ gì trên đời này còn thi vị hơn.
Hướng đến "bà mối" Lý Thiên Hinh, K' Hạnh mỉm cười nói, "Đa tạ Lý cô nương. Lần này xem như ta nợ lại cô nương, sau này nhất định sẽ đền đáp xứng đáng". Chuyện này vốn dĩ dễ dàng, chỉ cần nói ra là được, nhưng vẫn có nhiều chuyện khiến cả hai chừng chừ với nhau mãi. Đến cuối cùng cũng nhờ Lý Thiên Hinh lên tiếng nói công đạo, chuyện mới có thể thành toàn.
Không phải Lý Thiên Hinh công khai giải trừ, cho phép Lan Nhi tìm hạnh phúc thì cơ bản dù K' Hạnh bày tỏ vạn lần cũng chỉ là vạn lần ép người mình thương yêu vào cảnh khó xử. Cho nên, vẫn là cần một sự chấp thuận cuối cùng này từ Lý Thiên Hinh là đáng giá nhất, đập tan màn chắn cho cả hai.
Lý Thiên Hinh cười khẽ, nói, "Xem như để đền đáp ơn cứu mạng lần này, cô nương không cần cảm thấy nợ ơn".
K' Hạnh mỉm cười đáp lại. Hơn ai hết, cô hiểu ngay hiện tại thứ Lý Thiên Hinh cần thật sự vốn dĩ không ai, không cách nào có thể giúp nàng thành toàn được. Trách nhiệm và tình yêu, vốn dĩ không thể là thứ đơn giản có thể giải quyết bởi bất cứ ai, kể cả người trong cuộc. Cuộc sống chính là như vậy.
Đặng Ngọc Ngân nghe câu hiểu câu không, nhưng vẫn có thể xâu chuỗi lại và nắm bắt được vấn đề cốt yếu. Cô chưa từng nghĩ tỏ tình với ai đó lại là một việc dễ dàng đến như vậy, nhưng đồng thời cũng nhanh chóng hiểu là do bọn họ có tình ý với nhau, lời tỏ tình mới dễ dàng được hồi đáp. Không như Đặng Ngọc Ngân, dù cô cho hướng lòng đến Hoa Bảo Ngân trăm lần, thì trăm lần đều chỉ được đáp lại bằng sự từ chối.
Mỉm cười, Đặng Ngọc Ngân chúc mừng K' Hạnh, "Chị tôi, cuối cùng cũng có uyên ương rồi. Làm người ta ganh tỵ ghê á!".
K' Hạnh chỉ cười, đáp, "Ganh tỵ gì với chị, nhóc cũng đâu phải ế đâu. Quá trời người theo mà không chịu, lại còn bảo ganh tỵ gì tôi hả cô?".
"Ớ! Nhưng người em thích không thích em, em cũng chịu thôi. Không phải ai cũng yêu được người sẽ yêu mình đâu chứ. Kiếp sau em nhất định sẽ đầu thai tốt hơn, mở to mắt chọn ngay người yêu lại mình mà yêu".
Lý Thiên Hinh nhìn ra ý tứ trong lời của Đặng Ngọc Ngân, liền nén không được hỏi, "Không phải cô nương đang cùng một chỗ với Hoa cô nương sao?". Nàng rõ biết họ không có gì, nhưng vẫn không nén lòng muốn xác nhận lại. Lý Thiên Hinh nàng sống hơn năm mươi năm trên đời, cuối cùng sao vẫn làm người thất bại vậy chứ, một chút cảm xúc từ con tim cũng không khống chế tốt được.
Đặng Ngọc Ngân cười buồn, thở dài, nói, "Sư phụ trong lòng có người khác, em cũng chỉ có thể làm một đệ tử ngoan. Nghĩ lại mà hối hận, tự nhiên vì một khoảnh khắc mà đào mộ chôn mình đến giờ. Nói mà chán!".
"Đào mộ chôn mình?", Lý Thiên Hinh không hiểu ý tứ của Đặng Ngọc Ngân lắm.
"Ân! Có một lần sư phụ uống say, xong rồi hình như nhận nhầm em với ai đó, nên xém nữa đã xảy ra chuyện kia. Nhưng tiếc rượu ngon khó chuốc say người tỉnh, môi chỉ còn cách một chút vẫn không chạm được. Làm em rung động nhưng lại bảo "nhầm", nghĩ mà tức. Không phải sư phụ em là em ném chị ấy xuống sông Seine rồi", Đặng Ngọc Ngân cố nở nụ cười bình thản, nhưng đôi mắt không khống chế được đong đầy nỗ buồn. Sau đó lại vờ bình ổn nói tiếp, "Nhưng người kia chắc cũng phải là người rất tốt lắm, mới có thể khiến sư phụ yêu thích đến vậy. Đến nay đã nhiều năm qua, sư phụ cũng chỉ đi lại một mình, không dính đến ai. Em cũng vì vậy mà chân chính hiểu, cuối cùng cái gọi là yêu khắc cốt ghi tâm là gì. Chỉ tiếc, không phải em...".
Hai chữ "nhận nhầm", ba chữ "không phải em" của Đặng Ngọc Ngân chính là khẳng định cho Lý Thiên Hinh rằng Hoa Bảo Ngân nhận nhầm cô thành nàng, nên mới xém phát sinh quan hệ. Cộng với những lời khác nữa, cô nhóc này rõ ràng đang giúp sư phụ mình tỏ lòng, chính là cố ý nói cho Lý Thiên Hinh nghe rằng Hoa Bảo Ngân vẫn yêu nàng nhiều dến dường nào. Lý Thiên Hinh muốn mắt nhắm, tai ngơ, cũng không phải dễ dàng gì mà làm được. Hoa Bảo Ngân của nàng, nhiều năm như vậy hóa ra vẫn ngốc quá.
K' Hạnh cũng nhận ra việc Đặng Ngọc Nhân cố ý giúp tình nhân quay về bên nhau, thành ra mới không cản đứa nhỏ này nhiều lời. Song, đứa nhỏ này đúng là cũng nhẫn tâm với trái tim của chính mình quá. Nói ra nỗi lòng của người mình yêu cho tình địch của mình, cố ý giúp họ nhận ra tình cảm dành cho nhau và có thể quay về bên nhau, loại dũng cảm này không phải ai cũng có, cũng làm được.
Lý Thiên Hinh cũng vì những lời của Đặng Ngọc Ngân nói mà trở nên trầm mặc, trong lòng nhất thời phức tạp, trạng thái cảm xúc dằn co giữa trách nhiệm và tình yêu vốn luôn ở đó nay lại càng thêm mạnh mẽ trổi dậy, như muốn xé nát cõi lòng của nàng.
Đặng Ngọc Ngân nhìn ra Lý Thiên Hinh nhất định đã động lòng, lại muốn thay sư phụ mình nói thêm vài câu. Song, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã có tiếng gõ cửa phòng bệnh chắn ngang. Cô hỏi, "Ai vậy ạ?".
Bên ngoài một giọng nam trầm đáp, "Tôi là bác sĩ".
K' Hạnh vừa nghe đã biết ngay giọng của ai, liền ra hiệu cho Đặng Ngọc Ngân mau chóng mở cửa cho vào. Nếu cô đoán không nhầm, thì chắc chắn là người đó chứ không ai khác.
Cửa mở, một nam bác sĩ tầm tuổi bốn mươi mấy, đầu tóc gọn gang vuốt keo kỹ lưỡng, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt góc cạnh, khí chất điềm tĩnh trưởng thành bước vào. Trong khi mọi người vẫn không phản ứng gì nhiều thì K' Hạnh đã vội cúi đầu chào, gọi, "Bác năm!".
Một tiếng "bác năm" của K' Hạnh liền khiến ba người còn lại đều đồng loạt đổ mắt về phía vị bác sĩ, trong lòng nửa đoán mò nửa ngờ vực với đối phương. Song, cái loại khí chất trên người vị bác sĩ này có chút quen thuộc, nhưng lại không phải tương đồng với K' Hạnh.
K' Hạnh cũng nhanh chóng giới thiệu, "À, chưa nói mọi người. Vị này là bác sĩ Hoa, Hoa Thịnh Anh, anh trai thứ năm của cha Bảo Ngân, cả tôi và Bảo Ngân đều gọi bác sĩ là bác năm. Đây cũng là người đã phẫu thuật cứu Lan Nhi nữa".
Nhờ giới thiệu của K' Hạnh mà ba người còn lại mới hiểu loại khí chất có chút quen này hóa ra chính là do là họ hàng với Hoa Bảo Ngân, thành ra bọn họ mới có cảm giác quen như vậy.
Nhìn Hoa Thịnh Anh bọn họ cũng hiểu sao Hoa Bảo Ngân lại có vẻ ngoài sắc sảo, khí chất, bất chấp lạnh nóng như vậy. Đúng là đã là con người tốt đẹp, thì hẳn sẽ sản sinh ra những con người tốt đẹp nhất, ưu tú nhất. Ở đây họ Hoa thật sự có những người con người cháu tốt, điển hình là Hoa Thịnh Anh và Hoa Bảo Ngân.
Hoa Thịnh Anh mỉm cười, đi đến kiểm tra nhịp tim cùng vết thương của Lan Nhi bằng mắt, ghi chép lại, đồng thời nói, "Bác không cố hết sức cứu người, lỡ có chuyện gì con bé chắc kêu chị dâu xử bác quá. Mà ngoài Hạnh và Ngọc Ngân ra mấy đứa đều là bạn của Ngân hết nhỉ?".
K' Hạnh sợ nhất thời hai người kia một lời khó nói hết, nên thay họ đáp, "Tương tự vậy. Mà bác biết nhóc này à?". Cô chỉ tay về phía Đặng Ngọc Ngân.
"Biết chứ, con bé là đứa thích bám lấy Ngân như chiếc đuôi nhỏ đáng yêu chứ đâu. Hahaha!".
"Eo! Cháu đâu phải đuôi, cháu là đệ tử độc nhất của sư phụ đó", Đặng Ngọc Ngân kháng cáo.
"Như nhau mà. Haha! Cơ mà, con bé đưa cháu thư mời chưa?".
"Thư mời? Thư mời gì?", Đặng Ngọc Ngân không hiểu vé mà Hoa Thịnh Anh nói là gì lắm.
Hoa Thịnh Anh lúc này đã kiểm tra cho Lan Nhi xong, quay sang Đặng Ngọc Ngân nói, "Thì thư tham dự triển lãm nhiếp ảnh với tư cách nhiếp ảnh gia thế hệ mới ở Paris. Con bé nói lấy cho con mà, nó chưa đưa hả?".
"Có luôn á? Con chưa nhận được nữa. Chắc sư phụ quên rồi", Đặng Ngọc Ngân chu môi, dáng vẻ như hài tử đáng yêu ủy khuất. Trong lòng Đặng Ngọc Ngân như có một nụ hoa nhỏ bùng nở, hạnh phúc vì sự quan tâm của Hoa Bảo Ngân. Dù cô biết, đó hẳn là sư phụ tốt với đệ tử, cũng như để đền đáp chuyện lúc cứu người phối hợp giả tình nhân kia.
"Vậy chờ con bé về rồi nói. Cơ mà, chắc chờ hơi lâu à".
"Hơi lâu là sao?", Đặng Ngọc Ngân không hiểu.
Nhờ cuộc nói chuyện của Đặng Ngọc Ngân và Hoa Thịnh Anh mọi người trong phòng lúc này mới nhận thức ra Hoa Bảo Ngân nói ra ngoài nghe điện thoại, nhưng đã rất lâu không quay lại. Nay vị trưởng bối này lại thêm một câu "chờ hơi lâu", khiến cho mọi người càng nghĩ càng có chút hoang mang.
K' Hạnh nhanh chóng hỏi, "Bác, Ngân đâu rồi?".
Hoa Thịnh Anh ngạc nhiên hỏi lại, "Ủa, con bé không nói với mấy đứa à? Con bé vừa nhận được điện thoại của ngoại nó, buộc phải đến trụ sở chính của Bộ du hành thời gian Time To Time ở Anh tiếp nhận thẩm vấn điều tra rồi. Vừa rồi con bé ghé qua phòng bác nhờ bác để ý đến mấy đứa, với cho người bên nhà ngoại nó đến bảo vệ vòng ngoài, làm bác tưởng nó nói với mấy đứa trước, rồi mới đi chứ. Không phải à?".
"Không có. Mà tiếp nhận thẩm vấn điều tra là sao? Chuyện này là thế nào ạ?", K' Hạnh cả kinh. K' Hạnh cảm nhận được chuyện lần này nhất định không bình thường và Hoa Bảo Ngân rõ ràng đang cố che giấu cho chuyện gì đó ở phía sau nữa.
Đặng Ngọc Ngân nói, "Bác! Có phải do liên quan đến tội phạm xuyên không, sư phụ bị nghi ngờ, mới phải tiếp nhận điều tra thẩm vấn ạ? Mà nếu vậy thì đáng ra con, với mọi người cũng nên đi tiếp nhận điều tra thẩm vấn chứ, sao lại có một mình sư phụ?".
Hoa Thịnh Anh lắc đầu, nói, "Con nói vậy nghĩa là con chưa hiểu con bé rồi. Ngân bình thường nhìn lạnh nhạt vậy thôi, chứ nó sẽ không bao giờ để người bên cạnh mình mà chịu khổ lao đầu vào nguy hiểm đâu. Thêm nữa, cho mấy đứa chưa biết, thì chuyện lần này Ngân đã trực tiếp nhận tội về một mình mình rồi. Mấy đứa dù có liên quan hay không, bây giờ cũng bị con bé buộc cho ngoài vòng, trở thành người bị hại hết".
Lời Hoa Thịnh Anh vừa dứt, bốn người trong phòng còn lại liền rơi vào trạng thái kinh hoàng khó tả. Rất rõ ràng, lần này Hoa Bảo Ngân đã đi trước họ một bước, thành công đẩy hết tội về phía mình, hậu quả và hình phạt sau đó sau cuộc tiếp nhận điều tra cũng sẽ được đưa ra.
K' Hạnh bật cười cay đắng, nói, "Hèn chi nó đột nhiên mặc âu phục chỉnh tề như vậy, hóa ra là âm thầm làm chuyện này sau lưng chúng ta. Con nhỏ này, nó thật sự chọc cho người ta muốn đánh nó mà". Song, dù nói vậy, nhưng kể cả K' Hạnh và mọi người trong phòng lúc này đều hiểu, thứ họ có thể làm cho Hoa Bảo Ngân chính là ở lại theo an bài, chờ đợi kết quả kế tiếp và hy vọng cho cô ấy bình an quay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.