Nàng đứng thẳng dậy, nụ cười thu lại mấy phần, trong mắt mang theo nghiêm túc, nhưng giọng vẫn nửa đùa nửa thật:
"Lạc cô nương, ta biết xem tướng. Mới gặp đã biết cô là người mệnh trường thọ, phúc lộc đầy đủ."
Nàng giơ cao mấy cây trâm vừa mua, lắc lắc: "Coi như ta mượn vía cô một chút vậy."
Ta dở khóc dở cười, bỗng chốc nghĩ đến một chuyện:
Văn Chu Độ đúng là mệnh không tốt. Dù có trọng sinh, rốt cuộc vẫn chẳng cưới được một cô nương tốt đến thế.
12
Đường lưu đày xa xôi, ta thuê riêng cho mẫu thân một cỗ xe ngựa, mời thêm tiêu sư hộ tống, còn chu cấp bạc trắng cho đám quan sai áp giải.
Rời thành, trong đội ngũ bị lưu đày lại xuất hiện thêm một người.
Mẫu thân kéo tay áo ta: "Sơ Sơ, con nhìn kìa."
Hắn cưỡi ngựa, lặng lẽ đi theo sau xe ngựa của chúng ta.
Ta không rõ Văn Chu Độ đang định làm gì.
Hắn không chủ động tới gặp ta, ta cũng chẳng đi tìm hắn.
Mẫu thân khuyên hắn hồi kinh, hắn chỉ nói tới U Châu tiện thể có việc.
Trên đường đi suốt hai tháng, không thiếu những lúc chạm mặt.
Nhưng mỗi lần như thế, hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, rồi lại quay đi trước.
Khiến người ta không sao đoán được tâm tư hắn là gì.
Tới cửa thành U Châu, hắn thúc ngựa đến bên xe, gõ lên vách.
Qua rèm xe, ta nghe thấy hắn nói: "Ta đã nghĩ suốt dọc đường, vẫn cảm thấy cần nói rõ với nàng."
Ta không vén rèm, bên ngoài trời đã lạnh lắm rồi.
"Ta vẫn thường nghĩ, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-do/4861332/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.