Xưa kia, ông là người không muốn ta sớm xuất giá nhất, nay lại mong ta sớm có nơi nương tựa, tốt nhất là ngày mai có thể xuất giá luôn.
Ta thuận theo người an bài, nhưng mỗi lần trở về đều tìm ra lý do từ chối, không chịu gả.
Làm phụ thân sốt ruột đến nỗi tóc rụng từng mảng, lưỡi cũng mọc hai cái mụn to.
Nếu ta không gả đi, mẫu thân sẽ chẳng yên tâm nhìn ta thành thân.
Mà nếu người chưa sắp xếp xong ổn thỏa cho hai mẹ con ta, người cũng chẳng thể buông lòng mà rời đi.
Mẫu thân chẳng hiểu vì sao phụ thân lại vội vàng bứt rứt đến thế, bèn ngày ngày sắc t.h.u.ố.c thanh tâm hạ hỏa cho người uống.
Còn ta, len lén liên lạc với Trần Sơ Ngôn, âm thầm gửi d.ư.ợ.c liệu, đan d.ư.ợ.c từ kinh thành tới U Châu.
Lúc bị phụ thân bắt quả tang đang viết thư, người giận đến mức phải vịn tường:
"Cái tên đầu óc cứng nhắc ấy, con xem trọng hắn ở điểm nào?"
Ta khẽ ho một tiếng:
"Không hẳn là xem trọng hắn, chỉ là cảm thấy hắn có vài phần khí chất giống phụ thân."
Phụ thân nghẹn lời, hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng tắp, dường như muốn giáo huấn ta một phen, nhưng rồi lại không thốt nên lời.
Không khí trở nên ngượng ngập.
Ta chờ người trách mắng, mà phụ thân lại không biết phải mắng sao cho phải.
Mẫu thân bật cười khúc khích: "Sơ Sơ nhà ta có con mắt chọn người giống ta đấy."
Phụ thân hừ một tiếng, xoay người đi vào thư phòng.
Ta và mẫu thân cười trộm sau lưng người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-do/4861329/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.