6
Ta lập tức sai gia đinh tiễn hắn ra ngoài, mang theo cả mấy tờ giấy rách kia.
Văn Chu Độ hồn bay phách lạc, lặng lẽ rời đi.
Ta tiếp tục xem mắt, những người đến xem không ít trong số đó chính là những cái tên mà Văn Chu Độ từng nhắc tới.
Bình yên qua hai tháng, Trần Sơ Ngôn được điều tới U Châu.
May thay, lần này mẫu thân hắn không qua đời.
Trước lúc rời kinh, hắn gửi thiếp cầu kiến ta.
Hắn muốn trả lại ngọc bài, ta không nhận: "Đã tặng cho ngươi thì là vật của ngươi."
Trần Sơ Ngôn khẽ lắc đầu:
"Ta đáp ứng với cô nương sẽ vì Lạc đại nhân nói vài lời, kết quả lần này lại là Lạc đại nhân vì ta lên tiếng, khiến ngài ấy bị liên luỵ. Ta thực áy náy với cô nương."
Ta chỉ biết phụ thân bị khấu trừ hai tháng bổng lộc, không ngờ là vì đứng ra nói giúp Trần Sơ Ngôn.
"Không cần canh cánh trong lòng, phụ thân ta không phải vì ngươi, mà bởi trong lòng người có cân đo. Người sinh ra là để làm ngôn quan."
Trần Sơ Ngôn cũng cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chẳng kéo dài bao lâu, liền mang theo lo lắng:
"Tính khí của Lạc đại nhân vừa là ưu vừa là khuyết... Lạc tiểu thư, nếu có thể, hãy khuyên ngài ấy bớt lời một chút."
Hắn hạ giọng: "Kinh thành sắp đổi trời rồi."
Hắn không nói nhiều, nhưng ta đã hiểu.
Cuối tháng bảy, tướng quân thông địch là Thành Bá Viễn bị áp giải về kinh.
Giam vào đại lao, đợi xử trảm vào mùa thu.
Kiếp trước, phụ thân ta cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-do/4861328/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.