4
Ta không dừng bước, trực tiếp bước lên xe ngựa.
Nửa tháng không gặp Văn Chu Độ, nay bất chợt chạm mặt, lại cảm thấy xa lạ.
Vậy cũng tốt, chi bằng đừng gặp nữa.
Về đến phủ, ta nói với phụ mẫu rằng bản thân không hợp với Trần Sơ Ngôn, chuyện hôm nay cứ để qua đi.
Sau đó, họ lại tiếp tục chọn người khác để ta xem mắt.
Không ngờ Văn Chu Độ lại đích thân tới cửa thăm hỏi.
Trước kia hắn ra vào phủ ta chưa từng cần thông báo, nay người giữ cửa lại đến hỏi ta có muốn gặp không.
Ta đáp: "Không gặp."
Chẳng bao lâu sau, người giữ cửa quay lại:
"Văn thiếu gia nói có việc quan trọng, nhất định phải gặp mặt tiểu thư một lần."
Ta vẫn dửng dưng: "Không có gì là quan trọng cả."
Lần này, người giữ cửa không quay lại nữa.
Không lâu sau, gia đinh tuần tra trong phủ bắt được một người, đưa tới trước mặt ta và mẫu thân.
Văn Chu Độ có vẻ chật vật, vạt áo dính đầy bùn đất và cỏ khô.
Hắn kính cẩn hành lễ với mẫu thân ta:
"Thưa bá mẫu, vãn bối có đôi lời muốn nói với Sơ Sơ, kính mong người rộng lòng cho con một cơ hội."
Mẫu thân chẳng hề nể mặt, sắc mặt lạnh tanh:
"Không cho ngươi vào thì ngươi trèo tường, nếu ta không thuận ý thì ngươi định đ.á.n.h ngất ta luôn chắc?"
Sắc mặt Văn Chu Độ thoáng bối rối, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh:
"Quả thực có nguyên do bất đắc dĩ, vãn bối có việc quan trọng muốn nói với… Lạc tiểu thư."
Ta nhìn hắn chăm chú, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-do/4861327/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.