1
"Nàng thật sự không đi sao? Ngoài phố náo nhiệt lắm."
Thiếu niên cố chấp mời ta, ánh mắt sáng rỡ như vì tinh tú giữa trời.
Dưới ánh nhìn chan chứa mong chờ ấy, ta vẫn khẽ lắc đầu:
"Ta muốn ở nhà luyện đàn, chàng đi một mình đi."
Thần sắc trên gương mặt Văn Chu Độ thoáng trầm xuống, nhưng hắn không miễn cưỡng nữa:
"Vậy được, ta sẽ mang món ngon về cho nàng."
Hắn xoay người rời đi, ngay cả bóng lưng cũng tràn đầy khí khái tuổi trẻ.
Ta lặng nhìn hắn khuất bóng nơi ngưỡng cửa, trong đầu lại vang lên lời thì thầm trước lúc lâm chung của hắn.
Cái nhìn thoáng qua trong lễ hội hoa đăng, chính là phần ký ức khiến Văn Chu Độ lưu luyến nhất trong đoạn di ngôn dài dằng dặc kia.
Chỉ cần nhắc tới, nơi đáy mắt hắn liền tràn đầy dịu dàng và hoài niệm.
Còn khi kể đến việc ta bị trật chân, sắc mặt hắn lại như phủ một tầng u ám.
Hắn không thể bỏ mặc ta, nên mới bỏ lỡ thời khắc đầu tiên gặp gỡ Trần Ngọc Dao.
Ấy là tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn.
Đêm ấy, ta trắng đêm không ngủ, như bị r.ó.c t.h.ị.t từng mảnh mà hồi tưởng từng kỷ niệm với Văn Chu Độ.
Từng lần hắn tỏ ý sủng ái.
Từng món lễ vật hắn dụng tâm chuẩn bị.
Từng khoảnh khắc hắn thất thần trầm mặc.
Từng lần hắn vô thức né tránh sự chạm vào của ta.
Lời cuối cùng hắn để lại là:
"Sơ Sơ, ta không hối hận vì đã cứu nàng… nhưng, giá như ta chưa từng cưới nàng thì hay biết mấy."
Ánh dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-do/4861326/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.