Editor: Nghiên Linh
Buổi tối Cảnh Diễm nghỉ lại Phượng Tê cung.
Hắn không đàng hoàng ôm Luyện Nguyệt Sênh vào ngực, nàng đưa tay đẩy hắn ra, lùi sát về phía trong. Cảnh Diễm không ngừng lùi vào, ôm nàng vào lòng thêm lần nữa.
Cảnh Diễm tựa vào hõm vai của nàng như đứa trẻ làm nũng, thân mật nói: "A Sênh, hôm nay trẫm mệt muốn chết rồi, nàng để trẫm ôm một cái."
Luyện Nguyệt Sênh im lặng một hồi, không đẩy hắn ra nữa. Sau khi được cho phép, Cảnh Diễm cả gan hơn, bóp khối thịt mềm ở trước ngực nàng, Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi, mặt liền biến sắc: "Bệ hạ, ngài đàng hoàng một chút, nếu không thần thiếp sẽ không để cho ngài ôm!"
Hắn thấy nàng đỏ mặt liền híp mắt cười, được voi đòi tiên tới gần phía trước, hôn lên cánh môi đẹp mắt, vừa mềm lại ngọt, so với lần trước, càng khiến cho tâm hồn nhộn nhạo.
Đang lúc răng môi quấn quít, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt mơ màng, hai tay đẩy vai của hắn, nhưng Cảnh Diễm đâu để nàng đẩy ra.
Cũng may Cảnh Diễm nhớ lời của nàng, cũng hiểu được nếu mình tiếp tục nữa, sẽ không thể kiềm chế được. Sau một hồi say mê, hắn nở nụ cười thoả mãn, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng: "A Sênh, chúng ta sẽ bắt đầu từ việc đơn giản nhất." Giọng nói trầm thấp mê người.
Đôi mắt nàng long lanh như nước hồ xuân nhẹ nhàng động lòng người, khẽ thở dốc nói: "Bệ hạ, tuy là đơn giản nhất nhưng ngài trước đó có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-co-hi/2720110/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.