Editor: Nghiên Linh
Sau khi trầm tư, Cảnh Diễm âm thầm đi vào nội điện.
Luyện Nguyệt Sênh cởi giày, tay ôm đầu gối tựa trên sạp mĩ nhân, vùi mặt vào đùi, như muốn biến hình thành một viên bánh trôi.
Cảnh Diễm nhìn chốc lát rồi đến ngồi cạnh nàng, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng. Trong lòng Luyện Nguyệt Sênh khó chịu, bị hắn ôm một cái, nội tâm mâu thuẫn nên tự động né tránh nhưng trốn không thoát sự kiềm chế của hắn.
"A Sênh, nàng nghe trẫm nói." Tay hắn vịn trên lưng nàng, như có ý trấn an: "Trẫm đã đồng ý với nàng sẽ không nuốt lời. Mặc dù có thể sẽ rất khó khăn, nhưng trẫm sẽ nghĩ cách thả bọn họ đi."
Thân thể hắn rất ấm áp, nàng giống như chạm phải một đốm lửa, mà đốm lửa này lại dịu dàng như nước, có thể vuốt ve nội tâm phiền não của nàng.
"Về Trương tần, trẫm nghĩ sau này sẽ đi mẫu lưu tử*, đem hài tử dưỡng dưới danh nghĩa của nàng. Mặc dù chiếm một chữ đích, nhưng hài tử của chúng ta vẫn là tôn quý nhất." Hắn nhẹ nhàng nói, tay vỗ vỗ lưng của nàng: "Ngôi Thái Tử chỉ dành cho hài tử của trẫm và nàng, trẫm sẽ cho hắn những thứ tôn quý nhất trên đời này."
* đi mẫu lưu tử: đuổi người mẹ và giữ lại đứa bé.
Mặt Luyện Nguyệt Sênh buồn bã, buồn bực thốt ra một câu: "Thần thiếp cũng không phải loại người lòng dạ rắn rết không tha nổi cho hai mẫu tử? Bệ hạ, ngài đừng động vào Trương tần, hài tử của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-co-hi/2720108/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.