Chương trước
Chương sau
Editor: Nghiên Linh 

Lời này vừa nói ra, Luyện Nguyệt Sênh đột nhiên cả kinh, lời này của Mục Cẩm không thể nghi ngờ đã mạnh mẽ đập vào trong lòng nàng. Đúng rồi, từ khi cùng Cảnh Diễm chung đụng tới nay, nàng đã bao lần hoài nghi hắn, hoài nghi hắn âm thầm an bài, đẩy Luyện gia vào chỗ chết, nhưng sự thật cũng không phải như thế, những chuyện này không có cái nào có quan hệ với Cảnh Diễm.

Nàng chưa từng tin tưởng Cảnh Diễm, vẫn một mực hoài nghi hắn.

Một phen trầm mặc qua đi, Luyện Nguyệt Sênh thở dài một tiếng, ngẩng mặt, ánh mắt kiên nghị: "Ta biết, ta sẽ thử tin tưởng hắn."

Mục Cẩm nghe vậy cười một tiếng, dựa vào thành cửa sổ, rồi lại nghe Luyện Nguyệt Sênh ấp úng nói: "Nhưng… Nhưng nếu như… Mục Thành hắn đụng chạm những nữ nhân khác, ngươi có thể chấp nhận?"

Mục Cẩm im lặng sững sờ, Luyện Nguyệt Sênh khó xử cúi đầu.

"Cái này…” Mục Cẩm khổ sở gãi gãi mặt: "Sư phụ không phải tướng công của ngươi, ngươi không thể so sánh như vậy được!" Mục Cẩm bối rối thốt lên: "Ta tin tưởng sư phụ sẽ không thích những người khác!"

Vấn đề này, tất nhiên Mục Cẩm không trả lời được.

Mục Thành là Mục Thành, Cảnh Diễm là Cảnh Diễm, hai người hoàn toàn không giống nhau.

Khác biệt với nơi này, bên trong một gian phòng trang nhã, Cảnh Diễm châm ly rượu cho Mục Thành, trầm ngâm nói: "Nói như vậy, trẫm chỉ cần dụ dỗ rồi lại dụ dỗ nàng ấy là được sao?” Rõ ràng có chút không tin tưởng chỉ đơn giản như vậy là thành công.

Mục Thành cầm ly rượu, cười như không cười nhìn hắn: "Biết vì sao A Cẩm ở trước mặt ta lại giở tính tình trẻ con như vậy không, là do ta cưng chiều, dụ dỗ mà ra.”

"Lúc ngươi không có việc gì thì dẫn nàng đi dạo hội chùa, cho nàng mở mang ít kiến thức mới mẻ, dỗ nàng vui vẻ, thì chuyện gì cũng dễ nói." Mục Thành cười khẽ: "Vả lại, ta thấy chỉ cần một nữ nhân thích ngươi, sẽ thấy ghen với những nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh ngươi, đây là biểu hiện bình thường. Nếu mà nàng không ghen, đơn giản là trong lòng nàng không có ngươi, hoặc là ngươi chẳng chiếm được ví trí nào trong lòng nàng. " Hắn còn nhớ rõ một lần hắn và cô nương trong khách điếm đi cạnh nhau, Mục Cẩm đã giận dỗi với hắn tận ba ngày.

"Ngươi thân là Hoàng Đế, tam cung lục viện là bình thường. Nhưng nếu ngươi muốn Hoàng Hậu nương nương triệt để giao trái tim cho ngươi thì trước tiên ngươi đừng để mắt đến hậu cung ba nghìn giai lệ nữa." Mục Thành để ly rượu xuống, một tay gác lên trên bàn, tròng mắt lóe tia bí ẩn: "Tiêu Phòng độc sủng là chuyện kinh hãi thế tục sao?" Hắn cười một tiếng: "Xưa kia có Bắc triều Vân đế cùng Văn Hòa Hoàng Hậu phu thê tình thâm, vợ chồng từ thuở nhỏ, nâng đỡ nhau mà đi, lục cung của Vân đế để không, chỉ có mình Văn Hòa Hoàng Hậu. Lại có Hạ triều Thương đế vì Chính Đức Hoàng Hậu huỷ bỏ hậu cung, tiếng thơm truyền đến đời sau.”

"Ngươi nhìn đi, tiền nhân còn làm được như vậy, vì sao ngươi lại không làm được?"

Cảnh Diễm cau mày nghe, ánh mắt sáng lên, vuốt cằm nói: "Đúng là lẽ này!" Đã có tấm gương của tiền nhân, vì sao hắn phải lo lắng được mất.

"Nhưng còn vấn đề này quan trọng nhất." Mục Thành lấy bình rượu từ tay Cảnh Diễm, vừa rót rượu vừa nói: "Theo như lời nói của ngươi, Hoàng Hậu nương nương rất quan tâm nhà mẹ mình, không lúc nào là thôi lo lắng ngươi có đánh chủ ý lên Luyện gia hay không." Mục Thành đặt bình rượu lên bàn, giương mắt nhìn Cảnh Diễm: "Việc này còn phải xem người làm thế nào để giải đi khúc mắc trong lòng nàng."

Dứt lời, Cảnh Diễm lại một lần nữa im lặng suy nghĩ, Mục Thành nhìn hắn một cái liền im lặng rót rượu.

Gây nên người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.

Hai người Cảnh Diễm và Luyện Nguyệt Sênh đại khái là trải qua mấy câu phân tích đơn giản của Mục Thành, Mục Cẩm như được khai sáng.

Đôi sư đồ này đều không phải người đơn giản.

Trên đường hồi cung, hai người vẫn nói đùa như trước đó nhưng không khí rõ ràng đã thay đổi, không biết có phải do Cảnh Diễm tưởng tượng hay không nhưng hắn cảm thấy Luyện Nguyệt Sênh trở nên gần gũi với hắn hơn một chút so với khi còn ở trong cung.

——

Luyện Nguyệt Sênh không còn cảm thấy rối rắm như trước, đối với phi tần của Cảnh Diễm lại lạnh nhạt như xưa.

Có mấy người cũng nhận ra điều này, trong đó có Trang phi và Mạnh tần.

Mạnh tần thấy Hoàng Hậu đã quay lại như xưa, lúc này mới thôi thấp thỏm. Trang phi thì cảm thấy không ổn, bởi vì mấy ngày qua, bệ hạ chỉ đến Phượng Tê cung. Mắt nhìn hậu cung mưa móc cùng dính lại khôi phục thành Hoàng Hậu độc sủng, Trang phi không giữ nổi bình tĩnh, lại chạy đi tìm  A Sử Na Yến.

Ý đồ xúi giục nàng đi tìm Hoàng Hậu.

Từ sau lần đến Phượng Tê cung, tâm tình A Sử Na Yến vẫn còn dưới vực sâu, chẳng để tâm lắng nghe lời nói của Trang phi. Hơn nữa, nàng cũng không muốn mất mặt ở chỗ Luyện Nguyệt Sênh thêm lần nữa. Nàng hơi mất kiên nhẫn liền cự tuyệt Trang phi rồi tiễn ra khỏi cửa.

Trang phi kinh ngạc, đau đầu tìm người đến đối phó với Hoàng Hậu, cuối cùng nhớ tới Thiên tiệp dư, kết quả vị này còn đang bị cấm túc tại Quảng Lăng cung, không biết khi nào mới được thả ra.

Trang phi nghĩ ngợi một phen nhưng không có kết quả, nàng rất thất vọng.

—–—–—–

Chính điện Phượng Tê cung.

"Ý của Thái hậu là thân thể Vinh An công chúa yếu đuối, những lễ nghi rườm rà đều không cần để ý, mọi việc lấy Vinh An công chúa làm trọng." Thu Văn dịu ngoan đứng ở trong chính điện thuật lại những lời Thái hậu giao phó cho Hoàng Hậu: “Đến khi công chúa vào tới hậu cung thì trực tiếp đưa tới Từ Ninh cung."

Nếu có thể, người làm mẫu thân như Thái hậu cũng muốn chạy ra đón nữ nhi. Thu Văn phải khuyên là đã giảm bớt đi những lễ nghi rườm rà, nếu như Thái hậu còn không chú ý thân phận đi đón, khó tránh khỏi làm cho người lên án. Lúc này Thái hậu mới chịu gác lại ý định.

Luyện Nguyệt Sênh cũng hiểu được Thái hậu là nhớ thương nữ nhi nhưng vì thân phận nên không thể như một mẫu thân bình thường ra đón hài tử.

Thu Văn sau khi nói hết mọi thứ được giao phó liền quay người rời đi.

Luyện Nguyệt Sênh đang suy nghĩ chuyện của Vinh An công chúa, Hoàng Dương liền đi vào bẩm báo: "Nương nương, cung nữ của Trương tần xin yết kiến nương nương."

"Cho nàng ta vào đây." Luyện Nguyệt Sênh sửa lại ống tay áo, nói.

Hoàng Dương đáp: "Vâng" và lui ra, khi đi vào dẫn theo một cung nữ mặc xiêm y màu hồng.

Cung nữ kia vừa tiến vào thì liền hành lễ, giọng nói có chút gấp gáp: "Nương nương, nô tỳ là Tích San, cung nữ cận thân Trương tần. Trương tần có chút không khỏe, nô tỳ mời nương nương đi qua một chuyến."

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy liền nhíu mày: "Trương tần không khỏe sao lại muốn mời bổn cung? Các ngươi đã thỉnh ngự y chưa?”

Tích San hoảng hốt quỳ xuống, giương mắt: "Nương nương, Trương tần sợ là không xong!"

Luyện Nguyệt Sênh vừa nghe xong liền khẩn trương đứng dậy: "Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng vừa đi vừa nói: "Vì sao lại không xong?”

Đôi mắt Tích San như được phủ bằng sương mù, lắc đầu một cái: "Nô tỳ không dám nói bừa, kính xin nương nương mau qua một chuyến."

Trong bụng Trương tần chính là hài tử đầu tiên của Cảnh Diễm, mặc dù nàng có xa cách nhưng cũng không mặc kệ. Trên danh nghĩa nàng đã bị mất hài tử đầu của Cảnh Diễm nên nếu Trương tần có xảy ra chuyện bất trắc, cũng sẽ không tạo thành chấn động lớn như lúc nàng "sinh non”.

Nhưng cái thai này của Trương tần đã hơn sáu tháng rồi, nếu thật sự có chuyện, nàng cũng không đành lòng.

Tại Kỳ Vũ cung cũng chẳng có rối ren như tưởng tượng của nàng, Trương tần cũng rất khỏe mạnh. Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc nhìn hai bên: "Đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy Tích San nói với bổn cung ngươi không khỏe, bổn cung mới vội vàng chạy tới…” Nàng híp mắt nhìn Trương tần: "Ngươi không phải đang khỏe mạnh sao!"

Tích San lập tức quỳ xuống, Trương tần vội vàng đỡ eo đi tới, dựa vào Khả San để hành lễ: "Nương nương, Tích San là do thần thiếp sai đến mời người.” Nàng nhìn Tích San: "Ngươi nói gì với nương nương vậy!" Âm thanh đè thấp xuống, quát lớn.

Tích San khấu đầu với Hoàng Hậu: "Nương nương, là do nô tỳ lừa người, do nô tỳ muốn nương nương chịu qua đây nên mới viện cớ, xin nương nương thứ tội."

Luyện Nguyệt Sênh bị mọi việc làm cho choáng váng, nàng cau mày, nghiêm giọng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Nàng nhìn về phía Trương tần.

Trương tần ngồi dậy, đôi mắt dần đỏ lên: "Nương nương, cầu xin nương nương cứu thần thiếp và hài tử!" Nàng vừa nói vừa quỳ xuống, dọa Luyện Nguyệt Sênh sợ hãi lùi về sau.

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại cầu cứu bổn cung?" Ấn đường nàng nhăn lại thật sâu, lòng tràn đầy nghi ngờ, chỉ vào hai cung nữ: "Mau đỡ chủ tử các ngươi dậy!"

Giọng Trương tần đã nghẹn ngào, cố gắng nén lệ, để hai cung nữ đỡ dậy.

"Nương nương, có người muốn hại thần thiếp và hài tử, thần thiếp thật sự đã hết cách, cầu xin nương nương cứu thiếp một mạng."

Lúc này Luyện Nguyệt Sênh đã lờ mờ hiểu được, nghe Trương tần nói, trái tim trầm xuống, sắc mặt trầm theo: "Chuyện gì xảy ra, ai muốn hại ngươi... ngươi mau nói rõ cho bổn cung." Âm thanh lạnh lùng nghiêm túc.

Trương tần nghẹn ngào, cúi đầu khóc một hồi. May là Luyện Nguyệt Sênh có tính kiên nhẫn nhưng cũng không chịu nổi Trương tần cứ khóc lóc rối rít không nói lời nào, nàng cố kiềm nén, ôn hòa nói: "Trương tần, ngươi mời bổn cung tới thì có chuyện gì cứ nói, khóc lóc như vậy có ích lợi gì?"

"Rốt cuộc là ai muốn hại ngươi, ngươi mau nói ra." Nàng trầm giọng.

Trương tần cắn môi rồi ngẩng mặt, dòng lệ từ hốc mắt tuôn rơi, nàng vừa mới há mồm chưa nói gì, sắc mặt đã trắng nhợt. Luyện Nguyệt Sênh còn chưa phản ứng kịp thì tay đã bị Trương tần nắm chặt.

Lòng bàn tay thấm ướt và rất lạnh của nàng nắm chặt tay Hoàng Hậu, mặt trắng bệch khổ sở nói: "Bụng… Bụng của ta đau quá…"

Luyện Nguyệt Sênh sững sờ đứng im tại chỗ, cả người cứng ngắc, trong đầu như trống rỗng không biết nên làm thế nào.

"Có chuyện gì vậy? Sao lại loạn thế này!" Tiếng của Trang phi vang lên từ xa, sau đó là tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân: "A… Máu!”

Trong nháy mắt, tiếng kêu sợ hãi khiến Luyện Nguyệt Sênh hoàn hồn, nàng đỡ Trương tần, gấp giọng nôn nóng: "Còn thất thần cái gì! Mau truyền ngự y!"

Tích San và Nhung San hoảng hồn đứng ngây tại chỗ đến khi Hoàng Hậu quát lớn một tiếng mới hoàn hồn vội đến đỡ Trương tần. Váy của Trương tần bị nhuốm máu, ngay chỗ nàng đứng đã lưu lại vết máu, mùi máu tanh khó ngửi phảng phất trong không khí.

Trang phi cùng Tô quý tần không ngờ sẽ bắt gặp chuyện này, trong lúc nhất thời đứng ngây ngô nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.

—–—–—–

Khi Cảnh Diễm chạy tới Kỳ Vũ cung thì Luyện Nguyệt Sênh đang lo lắng ngồi chờ tại chính điện, nàng đã uống hai chén trà cũng chưa thế dập tan sợ hãi, lòng bàn tay càng lúc càng lạnh. Bên ngoài vang lên tiếng thông báo của nội giám nàng cũng không nghe được.

Trang phi và Tô quý tần đứng dậy hành lễ, Cảnh Diễm vội khoác tay, ý bảo họ miễn lễ. Đáng lẽ nếu Trương tần xảy ra chuyện không may thì hắn cũng chỉ nhận tin tức thôi, nhưng nghe nói Luyện Nguyệt Sênh cũng ở đây, hắn liền bỏ lại công vụ để tới.

“Hiện giờ thế nào?" Hắn nhíu mày hỏi, Trang phi vừa định cất lời thì thấy Hoàng Hậu ngẩng đầu, ngây ngốc kêu một tiếng: "Bệ hạ."

Trong nháy mắt Cảnh Diễm thấy mặt nàng tái xanh, trán còn có mồ hôi nên rất đau lòng bèn cúi người cầm tay nàng, nhưng không ngờ tay của nàng cũng rất lạnh.

Luyện Nguyệt Sênh thấy mình thất lễ bèn nhắm mắt, đôi mắt khi mở ra đã trong sáng như cũ, nàng áp chế nỗi lòng, gỡ tay Cảnh Diễm, đứng dậy nói: "Tình huống không tốt chút nào…" Rồi cúi thấp đầu.

Cảnh Diễm lại bắt được tay của nàng, lo lắng hỏi: "Nàng có sao không?"

Thời điểm này hắn không lo lắng cho Trương tần còn chưa rõ sống chết lại đi lo lắng cho nàng. Luyện Nguyệt Sênh nhíu mày, rút bàn tay từ trong tay hắn ra: "Bệ hạ, thần thiếp không sao cả." Nàng ra hiệu ý bảo còn phi tần khác ở chỗ này.

Cảnh Diễm ngớ ra, ánh mắt hờ hững, tay đè lên bả vai của nàng,yên lặng an ủi. Nghe nói Trương tần xảy ra chuyện trước mặt Luyện Nguyệt Sênh, nhìn bộ dáng của nàng e rằng đã bị dọa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.