Edit: Nguyen_Khanh
Sau khi nghe Luyện phu nhân khuyên giải an ủi, Luyện Nguyệt Sênh khởi hành trở về hoàng cung.
Dù sao lần này là nàng xúc động trách lầm Cảnh Diễm, nàng không thể trốn cả đời ở Ninh quốc công phủ.
Sau khi vào cung, không dùng kiệu, nàng cùng vài cung nữ tâm phúc thong thả bước đi, tâm sự nặng nề.
”Nương nương, phía trước hình như là Tề vương!” Hồng Tư thấy bộ dáng đầy tâm sự của Hoàng Hậu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một namtử mặc trang phục màu lam, quả nhiên là Tề vương Cảnh Dật.
Tềvương Cảnh dật, là huynh đệ duy nhất của tiên đế, lớn hơn Cảnh Diễm haituổi, Cảnh Diễm và nàng phải gọi hắn một tiếng hoàng thúc. Nhưng màkhông phải hắn nên ở đất phong sao? Đã đến kinh thành từ khi nào vậy?
Cố gắng bình tâm lại, Luyện Nguyệt Sênh mang theo thần sắc bình thản bước đến.
”Thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Cảnh Dật đứng lại thở dài, Luyện Nguyệt Sênh vội nói: “Hoàng thúc miễn lễ.”
Nam tử trước mắt mặc cẩm phục màu xanh đậm, mặt mày ôn hòa như xuân phong,khí chất sạch sẽ, tựa như một khối noãn ngọc, dịu dàng vô cùng.
”Hoàng thúc về kinh từ khi nào vậy?” Luyện Nguyệt Sênh khách sáo hỏi, nỗi lòng nặng nề lại biến thành nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi.
”Hôm nayvừa đến kinh thành, vừa bái kiến bệ hạ và Thái Hậu xong. Đang nghĩ đếnviệc đi thăm Luyện nhị công tử.” Cảnh Dật nói, “Nương nương hôm nay hồicung, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-co-hi/2720042/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.