Chương trước
Chương sau
Hôm nay Luyện Ngọc Hành về kinh, trên đường lại bị người hành thích, ngực trúng tên.

Tin tức này Luyện Nguyệt Sênh nghe thấy từ miệng Tô quý tần.

”Nương nương! Nương nương! Người đi đâu?” Tô quý tần xách váy chạy đến ngăn trước mặt Hoàng Hậu.

Luyện Nguyệt Sênh sắc mặt lo âu, đi vòng qua Tô quý tần, “Bản cung đi tìm bệ hạ!”

Ca ca của mình bị người ám sát, đến nay vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn. Đó là ở ngực, ở ngực đó! Luyện Nguyệt Sênh càng nghĩ càng nóng lòng,trong đầu có một khoảng rỗng, nàng từ Phượng Tê cung đi ra, cả kiệu liễn đều không dùng, một đường hướng Tuyên Chính điện đi đến.

Thờiđiểm Luyện Nguyệt Sênh đến Tuyên Chính điện, người bên trong vừa tankhông lâu, Cảnh Diễm vẻ mặt mệt mỏi tựa vào ghế dựa, nhắm mắt, tay phảixoa xoa mi tâm.

Bởi vì tự đi bộ đến, Luyện Nguyệt Sênh có chútthở gấp, trên mặt mang theo sắc đỏ, một đôi mắt sáng quắc, đầy giận dữ,“Bệ hạ, ca ca của thần thiếp bây giờ sao rồi?”

Cảnh Diễm mở mắtnhìn nàng một cái, cũng không muốn nghĩ tại sao nàng lại có thể biếtđược tin tức này, “Trẫm đã phái toàn bộ ngự y trong Ngự y viện đến Ninhquốc công phủ, có tin tức gì thì Trẫm sẽ nói cho nàng biết.”

Luyện Nguyệt Sênh hít vào một hơi, “Bệ hạ cảm thấy là ai hành thích ca ca của thần thiếp?” Nàng nhìn hắn hỏi: “Ca ca của thần thiếp về kinh, ngườiđồng hành hẳn là không ít, như thế nào cố tình người bị đâm lại là ca ca của thần thiếp?.” Nàng đè xuống lửa giận trong lòng, tận lực làm chochính mình có vẻ bình tĩnh một chút.

Nghe vậy, con ngươi Cảnh Diễm trầm xuống, “Hoàng Hậu muốn nói cái gì?” Thanh âm lạnh lẽo.

”Thần thiếp chỉ là không hiểu, vì sao cố tình lại là ca ca của thần thiếp?” Luyện Nguyệt Sênh nhìn chằm chằm hắn.

Cùng Ninh quốc công phủ có thù, nhìn không thuận mắt Ninh quốc công phủ,ngoại trừ Hạ Thần không phải là vị hoàng đế Cảnh Diễm này sao? Hạ phi bị giam lỏng, Hạ Thần yên tĩnh, hơn nữa lấy tính cách của Hạ Thần, LuyệnNguyệt Sênh cảm thấy hắn không có can đảm đi hành thích, vậy thì… ngườicó khả năng nhất, chính là Cảnh Diễm.

Bầu không khí trong điệnnhư ngưng đọng lại, rơi vào yên lặng, sắc mặt Cảnh Diễm càng không tốt,đôi mắt đen của Luyện Nguyệt Sênh nhìn thẳng vào hắn.

”Nàng hoài nghi Trẫm?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.

Luyện Nguyệt Sênh im lặng không nói gì, vẫn nhìn thẳng vào hắn.

”Bệ hạ có thể cho thần thiếp một lý do để không nghi ngờ ngài!” Nàng hơi híp mắt, mang theo châm chọc.

Cảnh Diễm cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ lửa giận càng lúc càng lớn,nhưng sắc mặt vẫn âm trầm, “Luyện Nguyệt Sênh, Trẫm nói rõ ràng cho nàng biết, chuyện của Luyện Ngọc Hành, không liên quan đến Trẫm!”

”Sao?” Luyện Nguyệt Sênh híp mắt, “Nếu như ngày thường bệ hạ không tâm tâmniệm niệm kiêng dè Ninh quốc công phủ, ngược lại thì thần thiếp có thểtin lời ngài nói.”

Cảnh Diễm đè nén lửa giận đang dâng lên tronglòng, đôi mắt hắn lạnh lẽo như đầm băng, nhìn thẳng vào gương mặt đầy vẻ mỉa mai của nàng. Hắn giận quá mà cười, “Phải! Trẫm thừa nhận là trẫmmuốn vặn ngã Ninh quốc công phủ, nhưng Trẫm không dùng phương pháp bỉ ổi như vậy!” Trong giọng nói của hắn lộ ra một sự tức giận.

Nghevậy, Luyện Nguyệt Sênh dương môi cười, “Nghe thấy lời này của bệ hạ,thần thiếp cũng yên tâm.” Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi, “Thầnthiếp muốn xuất cung, bệ hạ sẽ không ngăn cản chứ?”

Cảnh Diễm cười lạnh, “Hoàng Hậu cứ tùy ý.”

— — — — — — — — — — —

Luyện Nguyệt Sênh ngay cả thay quần áo cũng không có, từ Tuyên Chính điện đira, mang theo một bụng lửa giận cùng buồn phiền trực tiếp xuất cung điNinh quốc công phủ.

Bây giờ nàng và Cảnh Diễm xem như trở mặt,hắn luôn giữ ý muốn xuống tay với Ninh quốc công phủ, sớm muộn gì cũngsẽ ra tay, không bằng hiện tại hai người làm rõ. Cảnh Diễm là cái dạngngười nào, nàng hiện tại là triệt triệt để để hiểu được!

Khi về đến Ninh quốc công phủ, Luyện Nguyệt Sênh bỏ qua cả việc cho người thông truyền, một đường bất an đi thẳng vào phủ.

Hoàng Hậu đột nhiên giá lâm, Ninh quốc công phủ vốn chỉ có chút loạn nay lạicàng rối ren, cũng may có Hồng Tư cùng vài cung nữ đi theo hỗ trợ, mớikhông đến mức người ngã ngựa đổ.

Thời điểm tiến vào sân của Luyện Ngọc Hành, vừa lúc có vài vị Ngự y đi ra, thần tình trên mặt đều là thả lỏng, Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy, nhanh bước lên, bỏ qua bọn họ hànhlễ, mở miệng hỏi thăm thương thế của Luyện Ngọc Hành.

Một vị ngự y chòm râu hoa râm hướng Hoàng Hậu chắp tay một cái, nói: “Nương nươngyên tâm, tính mạng của nhị công tử đã không còn đáng lo, chỉ cần đợitỉnh lại là ổn rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Luyện Nguyệt Sênh vẫn luôn căng thẳng đột ngột thả lỏng, không khỏi thở phào một cái.

Luyện Minh Hiên nghe nói Luyện Nguyệt Sênh trở về, vội từ trong phòng LuyệnNgọc Hành đi ra, định hành lễ với nàng. Thấy thế, Luyện Nguyệt Sênh vộinhanh chóng bước qua đỡ phụ thân dậy, nhìn khuôn mặt phụ thân thườngngày luôn trầm tĩnh lại hiện ra vẻ mệt mỏi, nàng suýt nữa khóc.

Nhị ca gặp kiếp nạn này, chắc hẳn phụ thân mẫu thân rất lo lắng, cũng may ông trời phù hộ.

Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, trong đó thoảng một chút mùi thuốc, nhưngvẫn bị mùi máu tươi át đi. Nam tử trên giường so dĩ vãng gầy gò khôngít, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Luyện phu nhânngồi cạnh bên giường vệt nước mắt trên mặt chưa lau, một tay nắm chặttay Luyện Ngọc Hành.

Luyện phu nhân nghe được động tĩnh, mắt đẫmlệ mông lung quay đầu lại, nhìn thấy Luyện Nguyệt Sênh, vươn tay ra,Luyện Nguyệt Sênh thấy thế, vội đi lên, cầm thật chặt tay của mẫu thân,nước mắt Luyện phu nhân lại rơi, “Nữ nhi…”

Nghe thấy thanh âm này, Luyện Nguyệt Sênh nhịn không được rơi lệ.

Ninh quốc công phủ ra sức vì nước, chưa từng có phản tâm, Cảnh Diễm lạikiêng dè bọn họ, tâm tâm niệm niệm tìm cách loại bỏ bọn họ, lòng ngườisao có thể ác độc đến tận đây! Mà hắn không phân biệt trung gian, quảthực ngu ngốc!

”Con nói là bệ hạ phái người hành thích Nhị ca con?”

Trong thư phòng, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, Luyện Minh Hiên nhíu mày nhìn về phía Luyện Nguyệt Sênh.

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, “Ngoại trừ hắn, còn có thể có ai hận không thểgiết chết Luyện gia chúng ta như vậy?” Trong thiên hạ, chỉ duy nhất mình Cảnh Diễm hắn có tâm tư ác độc như vậy!

Luyện Minh Hiên trầm ngâm chốc lát, “Không phải là bệ hạ.”

Luyện Nguyệt Sênh ngạc nhiên.

”Nguyệt Sênh, việc này không phải bệ hạ làm.” Luyện Minh Hiên vẻ mặt nghiêmtúc, “Đây rõ ràng là có người lợi dụng mâu thuẫn giữa bệ hạ và Ninh quốc công phủ, hành thích Ngọc Hành, khiến mâu thuẫn giữa hai bên càng lớnhơn.”

Luyện Nguyệt Sênh cau mày, rõ ràng không hiểu ý này.

”Giống như con bây giờ vậy. Khi biết nhị ca con bị ám sát, có phải người đầutiên con hoài nghi là bệ hạ đúng không?” Luyện Minh Hiên hỏi.

Nàng gật đầu, hơn cả hoài nghi, nàng còn đến tận trước mặt Cảnh Diễm để làm rõ.

”Trên dưới trong triều, sợ là không ít người có suy nghĩ này.” Vẻ mặt LuyệnMinh Hiên ngưng trọng, “Quan hệ giữa bệ hạ và Ninh quốc công phủ căngthẳng, Ngọc Hành về kinh, gặp phải thích khách, đa số người sẽ nghĩ đếnbệ hạ đầu tiên.”

”Cho dù sau này bệ hạ có tìm được hung thủ, thìtrong mắt mọi người cũng là bệ hạ tìm người chịu tội thay. Nói tóm lại,bất luận chuyện có phải do bệ hạ gây ra hay không thì mọi người đều sẽcho rằng đều do bệ hạ sắp xếp. Lý do là vì bệ hạ muốn đối phó với Ninhquốc công phủ.”

Luyện Nguyệt Sênh trầm mặc chốc lát, nói: “Ý củaphụ thân là có người cố ý lợi dụng căng thẳng giữa chúng ta và bệ hạ,chế tạo sự kiện, chính vì muốn quan hệ hai bên căng thẳng hơn?” Mi tâmnàng lại nhíu chặt hơn, “Nhưng mà nếu bệ hạ cố ý muốn chúng ta suy nghĩtheo cách này…chẳng phải sẽ đúng ý hắn sao?”

Đơn giản mà nói,Cảnh Diễm sẽ không ngốc đến mức phái người ám sát Luyện Ngọc Hành để gia tăng căng thẳng trong mối quan hệ của hai bên. Quan hệ của hai bên đãkhông tốt, căn cơ của hắn lại bất ổn, đương nhiên sẽ không chọn lúc nàyđể gây chuyện. Nhưng ngược lại, có khi Luyện gia sẽ loại bỏ hướng nghĩnày, cho nên mới an tâm phải người đi ám sát. Bởi vì sau đó, dựa vào cơtrí của Luyện Minh Hiên, sẽ cho rằng hắn sẽ không làm ra chuyện ám sátnày. Sự kiện ám sát này không có quan hệ gì với Cảnh Diễm.

Cho nên, nếu suy nghĩ sâu hơn, chắc chắn chính là do Cảnh Diễm!

Luyện Minh Hiên lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Vi phụ cũng đã suy nghĩ đếnphương hướng đó!” Dừng một lát, ông tiếp tục nói, “Nếu Ngọc Hành cóchuyện gì, trong mắt người ngoài, đó là bệ hạ chuẩn bị ra tay với Luyệngia. Nếu Ngọc Hành tìm được đường sống trong chỗ chết, có nghĩa là bệ hạ cho Luyện gia một cái cảnh cáo.” Hắn nâng mắt nhìn thẳng vào nữ nhi,“Nhị ca con lập công ở Giang Tây, biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn cho dùmuốn đối phó, cũng sẽ không chọn thời điểm nhạy cảm như vậy để động thủ. Như vậy sẽ làm lạnh tâm của triều thần, nhất là quan viên trẻ tuổi. Cho dù bọn họ biết bệ hạ cùng chúng ta bất hòa, một hoàng đế có thể tùytiện chém giết công thần, sẽ khiến bao nhiêu người lạnh tâm với hắn? Họsẽ trung tâm với hắn sao? Cho nên, người xuống tay tuyệt đối không phảilà bệ hạ.”

”Mặt khác, con có thể nghĩ là do bệ hạ gây nên. Con có nghĩ đến việc bệ hạ ngược lại hoài nghi chúng ta là tự biên tự diễn hay không?” Luyện Minh Hiên hỏi.

Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, liền nghehắn nói: “Một tên xuyên ngực, người lại không chết.” Thanh âm trầm trọng nói: “Nếu là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là khôngthể làm được. Mũi tên đó tuy rằng bắn vào ngực nhưng lại có thể tránh né nơi yếu hại, ám vệ của Ninh quốc công phủ đều có tài bắn cung như thế.”

Lời này vừa thốt ra, Luyện Nguyệt Sênh liền cảm thấy một nỗi rét lạnh dânglên từ đáy lòng. Nếu thật sự là vậy... Cảnh Diễm sẽ cảm thấy đây là mànkịch do Ninh quốc công phủ tự biên tự diễn hãm hại hắn. Ninh quốc côngphủ sẽ cho rằng đây là bệ hạ sắp xếp kế hoạch ám sát. Như thế, nhất định sẽ khiến cho quan hệ hai bên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cuối cùng,Cảnh Diễm sẽ xuống tay với Ninh quốc công phủ. Như vậy, kỳ thật...kẻ kia muốn đối phó với Luyện gia?

Quả thật là kế sách hay làm cho người ta không rét mà run. Một kế hoạch lớn như vậy, rốt cuộc là ai đã nghĩ ra?

”Vi phụ hỏi ngươi, một khi bệ hạ cùng Ninh quốc công phủ nháo lớn, thu lợi từ việc này, có thể là ai?”

Luyện Nguyệt Sênh ngây ngẩn, há miệng, “Hạ gia? Tô gia? Nhậm gia...“. Nếunghĩ như vậy, số lượng lão thần có dã tâm xem ra không ít.

Nhìn ánh mắt thâm trầm của Luyện Minh Hiên, Luyện Nguyệt Sênh không khỏi rơi vào trầm tư.

Đêm đó, Luyện Nguyệt Sênh lưu lại ở Ninh quốc công phủ, không về hoàng cung.

Cũng vào lúc này, trong Tuyên Chính điện, Cảnh Diễm tâm tình tối tăm lạnhnhư băng, vẻ mặt lạnh lẽo nghe thuộc hạ báo cáo kết quả điều tra.

Trọng điểm là mũi tên bắn vào ngực Luyện Ngọc Hành.

Mủi tên này tính chất cực tốt, chỉ có nhà quan lại đại phú đại quý mới có.Nhưng mà…hắn chạm tay lên đuôi mũi tên. Ngự lâm quân hoàng gia và ám vệcũng có loại tên như vậy, ánh mắt càng lúc càng trầm.

”Bệ hạ…người hành thích…có lẽ liên quan đến hoàng thất.” Ám vệ đang quỳ phỏng đoán.

Cảnh Diễm từ chối đưa ra ý kiến.

Vụ án này giao cho hình bộ điều tra. Đồng thời hắn cũng ở trong tối điềutra, biết được tính mạng Luyện Ngọc Hành không có nguy hiểm. Người củaHình bộ muốn lấy mũi tên để đi điều tra, mũi tên này rốt cuộc cũng dếntrong tay hắn.

Mủi tên này cùng hoàng thất có quan hệ. Hình bộ chỉcần điều tra là có thể biết. Đây là có quan hệ với hoàng thất hay là kẻchủ mưu đã trộm tên của hoàng thất. Vừa vặn ám vệ phụ trách ám tra AnLinh đến, người của Hình bộ vội đem mũi tên này nộp ra, để hắn giám định lại một lần nữa, xác thực là hoàng thất không sai.

Lúc này Cảnh Diễm nhìn mũi tên trên án thượng, bỗng nhớ đến chuyện Luyện Nguyệt Sênh châm chọc khiêu khích hắn lúc sáng. Nếu để cho nàng biết lai lịch của mũitên này, sợ là nàng càng chắc chắn là do hắn sắp xếp.

Trong lònghắn liền trầm xuống, có cảm giác có một ngọn lửa phẫn nộ len lỏi trongtâm hắn. Mà khiến hắn phẫn nộ nhất là thái độ hoài nghi không tin tưởngcủa Luyện Nguyệt Sênh, khiến hắn tức giận cũng khiến hắn khó chịu.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm giác được cảm xúc không chịu khống chế của mình.

Hơn nữa, quan trọng nhất, hàm nghĩa ẩn chứa trong việc này tầng tầng lớplớp. Sau khi phân tích nhiều lần, hắn không thể không tán thưởng kẻ đứng sau màn. Lòng dạ thâm độc như vậy, một lần tính kế được cả hắn lẫnLuyện gia, còn lưu lại một đường lui. Mũi tên của Hoàng thất, chỉ cầnchứng cứ này cũng có thể kéo hắn vào.

”Tiếp tục tra, nhất định phải đem hung phạm tra ra cho Trẫm!” Hắn lạnh lùng nói, đem tên đưa cho An Linh, cho hắn lui xuống.

Không sai, nhất định phải đem hung phạm tra ra, nói cho Luyện Nguyệt Sênh biết, hắn không có làm loại chuyện này!

Hắn rõ ràng có thể không cần để ý thái độ của nàng. Đằng nào hai người chỉnhìn nhau là đã thấy ghét, cần gì để ý đến thái độ của Luyện NguyệtSênh! Chỉ cần hắn không thẹn với lương tâm, thanh bạch là được! Nhưnghắn lại thập phần để ý thái độ của nàng.

Không được người tínnhiệm... Hắn không được Luyện Nguyệt Sênh tín nhiệm... Thời điểm ý nghĩnày nảy ra quả thật khiến Cảnh Diễm đau đầu, hắn để ý sự tín nhiệm củanữ nhân kia làm gì chứ? Hai người bọn họ vốn dĩ bởi vì các loại nguyênnhân mà không hợp nhau, Luyện Ngọc Hành xảy ra chuyện, nàng hoài nghihắn cũng là bình thường.

Nội tâm nghĩ như vậy, nhưng mà hắn vẫn không thể khống chế được phiền muộn của mình.

”Bệ hạ, nương nương sai người đến báo, hôm nay nương nương ở lại Ninh quốccông phủ.” Triệu Hoài Sinh cẩn thận nói, ánh nến chiếu rọi thần sắc nhàn nhạt trên mặt đế vương thần sắc trên mặt nhàn nhạt.

Cảnh Diễm giơ tay ấn ấn thái dương, “Trẫm đã biết.”

Triệu Hoài Sinh lại nói: “Bệ hạ…hôm nay…”

”Hôm nay trẫm nghỉ ở Tuyên Chính điện.” Cảnh Diễm ngắt lời hắn.

Triệu Hoài Sinh miệng há to, thấp giọng đáp một tiếng. Về chuyện của Thiêntiệp dư, hắn có nhắc, nhưng bệ hạ không quan tâm. Vậy thì chẳng liênquan gì đến hắn. Nghĩ như thế, Triệu Hoài Sinh vẫn là quyết định khôngnhắc lại việc này, bởi vì có vẻ tâm tình bệ hạ không tốt.

— — — — — — — — — — — — —

Luyện Ngọc Hành bị hành thích, mọi người đều khiếp sợ.

Hoàng Đế ban ân Hoàng Hậu về nhà thăm hỏi, cũng hạ lệnh nghiêm tra chuyện này, cho cả nhà Ninh quốc công một cái công đạo.

Luyện Nguyệt Sênh liên tiếp ở lại Ninh quốc công phủ ba ngày, nàng không nghĩ hồi cung.

Từ sau khi Luyện Minh Hiên phân tích việc này, nàng ở trong phòng mình, suy đi nghĩ lại nhiều lần, càng nghĩ càng hối hận.

Lần này, nàng trách oan Cảnh Diễm rồi. Nghĩ tới vẻ mặt âm trầm, giọng nóinén giận của Cảnh Diễm khi đó. Nàng không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn khi gặp lại hắn đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.