Cảnh sát Tiền dùng dùi cui đập lên trên quầy, mấy đồ vật để trên bàn khua lẻng kẻng.
- Anh Tiền, có phải hỏi trước không?
Người đi theo cảnh sát Tiền đến không giống y, không tin lắm vào chuyện này. Y nhớ vừa rồi Dư Nhị có nói trong ba người này có ông chủ quán ăn. Chu Đại Quân và chủ tịch huyện Lý đều có thể có quan hệ với ông chủ quán ăn, trong huyện Bình Xuyên cũng có một người. Hơn nữa, theo tin tức mới nhất, chính xác là bọn họ cũng đang chuẩn bị khai trương một quán ăn mới trong nội thành huyện Bình Xuyên. Y nhìn mấy người ở phía sau Phương Minh Viễn đang khép nép, đáng tiếc là bảng hiệu còn chưa treo lên.
- Hỏi cái gì mà hỏi? Có chuyện gì để hỏi chứ? Chẳng qua là một đám xấu xa làm loạn thôi.
Cảnh sát Tiền không kiên nhẫn, khoát tay áo nói, trong lòng không khỏi vì thành công của mình mà sử dụng thành ngữ đắc chí đã học được của cô gái hôm qua.
- Sếp, em thấy nên cẩn thận một chút thì hay hơn, anh không nghe người ta nói qua sao?
Người còn lại tiến đến gần cảnh sát Tiền, nói nhỏ vào tai.
- Tôi nói này Tiểu Quan, Tiểu Lý, hai anh sao nói nhiều vô ích quá. Kêu bọn họ tới đây cho tôi nói chuyện, cứ lề mề như đàn bà thế thì đi về đội đi, đừng đi theo tôi nữa.
Cảnh sát Tiền bị ngăn cản đã nổi giận, quay lại khiển trách hai người.
- Có chuyện gì cũng do tôi chịu trách nhiệm, hai người các anh chỉ cần theo lệnh mà làm.
Tình hình như thế này, Tiểu Quan và Tiểu Lý cũng cũng chỉ có thể liếc nhìn nhau. Giờ nói gì cũng vô dụng, sếp Tiền đã nổi giận, thì không nghe thêm lời nào nữa. Có làm phiền thêm nữa chi bằng ăn một ít điểm tâm đi. Hai người tháo còng phía sau thắt lưng ra, đi tới.
Trần Trung đứng chặn trước mặt hai người Phương Bân và Phương Minh Viễn, lại không biết phải làm thế nào cho phải, suy cho cùng thì đây không phải là bọn vô lại, chỉ cần bọn họ mặc đồng phục cảnh sát, có hành vi nào làm cho bọn họ nổi giận, một khi động thủ thì càng rắc rối thêm.
Ngay lúc ấy, có một chiếc xe đạp trên đường chạy đến, xe còn chưa tới nơi, đã nghe người trên xe hét lớn:
- Các anh định làm gì đó?
Mọi người nhìn theo tiếng nói, thấy Chu Đại Quân mặc trang phục cảnh sát trợn mắt lên, đi đến trước mặt, nhìn mấy người cảnh sát Tiền nói:
- Đội trưởng Tiền, bọn họ phạm tội gì, sao lại muốn bắt giữ hết?
Ông ta biết cảnh sát Tiền này, là phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên, vì sao gã này lại xung đột với mấy người Phương Minh Viễn?
- Cục trưởng Chu!
Cảnh sát Tiền ngẩn người ra. Đây không phải là người mới vừa nhận chức Cục phó Chu Đại Quân sao?
- Cục trưởng Chu, chúng tôi nhận được tin báo của người bị hại, nghi ngờ bọn họ cố ý đả thương người khác, cho nên tôi đến đây dẫn bọn họ về đội cảnh sát để hỏi, nhưng bọn họ kháng cự không chấp nhận, lại không ngừng ăn nói vô lễ, bất đắc dĩ chúng tôi mới ra tay.
Phó đội trưởng Tiền dù sao cũng đã làm việc nhiều năm, không lưỡng lự, nói năng rất hoạt bát.
- Chó má!
Phương Bân phẫn nộ chỉ vào cảnh sát Tiền, lớn tiếng nói:
- Có loại người chấp pháp như các người sao? Nói chuyện như vậy thà câm miệng đi còn hơn. Chưa nói được gì, đã dùng dùi cui đập bàn. Anh Chu, anh xem đi, tất cả dấu vết trên bàn đều là do anh ta gây ra đó, còn có cả cơm và thức ăn dưới đất, tất cả đều là anh ta hất đổ. Chúng tôi nói năng vô lễ hả? Anh há mồm hay ngậm miệng gì cũng đều chửi mắng người khác thì tính sao? Thật ra tôi muốn hỏi anh Chu, khi nài thì nhân viên cảnh sát có đặc quyền như vậy? Có thể mắng chửi tất cả mọi người không không cho phép họ cãi lại? Phải nói thật là tôi muốn đi tìm Chủ tịch Lý hỏi một chút, cảnh sát trong huyện Bình Xuyên của các anh rốt cuộc là đầy tớ của nhân dân hay là ông lớn của nhân dân.
Chu Đại Quân nhìn lên bàn, quả nhiên theo như lời Phương Bân nói, trên mặt bàn rất nhiều dấu vết, còn dưới bàn thì có hai cái bát vỡ và một ít thức ăn, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Ông ta chỉ vết dầu trên bàn và đồ ăn dưới sàn, trầm giọng hỏi:
- Đội trưởng Tiền Lỗ Sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Tiền Lỗ Sinh lúc này cũng đã hơi lúng túng. Thái độ hung hăng của mình là vốn là vì đang tức giận muốn chết, sao có thể dịu dàng được? Hết lần này đến lần khác để Chu Đại Quân bắt được quả tang. Tuy Chu Đại Quân không phải là cấp trên trực tiếp của đội hình sự, sức ảnh hưởng trong cục cũng có hạn, nhưng dù sao cũng là phó cục trưởng, không nể mặt không được. Nhất là Phương Bân cuối cùng lại còn nhắc đến Chủ tịch huyện Lý, càng làm gã thêm hốt hoảng.
Lần này, gã không cho rằng Phương Bân dựa hơi mà hù dọa gã, nên trong lòng càng hoảng hơn.
Phương Minh Viễn ánh mắt tinh anh, liếc một cái nhìn vào tên tóc vàng đang đứng ở góc phố, chủ yếu là vì cái đầu vàng chói của y, không muốn chú ý cũng không được. Hắn dùng tay chỉ chỉ, nói:
- Bác Chu, bác xem cái anh chàng đầu vàng bên kia kìa. Chính y là người đến đây giở trò lưu manh xảo trá với chúng cháu, bị chúng cháu đánh đuổi. Nhất định là y vừa ăn cướp vừa la làng, vu cáo chúng cháu cố ý đả thương người khác.
Chu Đại Quân quay đầu nhìn thấy ba tên tóc vàng, ông ta tức giẫn nói với mấy người Tiền Lỗ Sinh
- Các anh đứng ở đây chờ đi.
Dứt lời, ông ta xoay người đạp xe tới trước mặt ba tên tóc vàng mặt mũi thâm tím, nghiêm mặt nói:
- Các anh theo tôi qua đó.
Bọn tóc vàng thấy tình hình không ổn, vốn muốn bỏ chạy, nhưng không ngờ Phương Minh Viễn liếc một cái đã nhìn thấy, Chu Đại Quân lại đạp xe, giờ có muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể ủ rũ đi theo Chu Đại Quân.
Chu Đại Quân khóa xe để một bên, nói với một người trong quán ăn
- Đem ghế dựa đi, đừng ngồi bên đường như thế
Ôngta nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiền Lỗ Sinh, trầm giọng hỏi:
- Đội trưởng Tiền, anh nói đi, có phải là bọn họ báo án hay không? Mấy thứ thức ăn, chén bát vỡ trên mặt đất kia là chuyện gì? Anh có lên tiếng mắng chửi người khác không?
- Cục trưởng Chu, mấy từ đó đều là do quen miệng, không phải là mắng chửi người.
Tiền Lỗ Sinh gượng cười nói.
- Ông cũng biết đó, chúng tôi là cảnh sát hình sự, cả ngày nói chuyện với phạm nhân, nên khi giao tiếp cũng khó tránh khỏi hơi thô tục.
- Anh nói bậy bạ là do quen miệng, còn chúng tôi nói thì thành vô lễ, còn bị lấy cơ vin vào để đưa đến sở tạm giam vài ngày, hai tiêu chuẩn như vậy không phải rất hà khắc sao? Hay là thế này, chúng ta đi tìm Chủ tịch huyện Lý đi. Chỉ cần anh nói những lời anh nói lúc nãy, nói đầy đủ cho Chủ tịch huyện Lý nghe một lần, nếu Chủ tịch huyện Lý không có ý kiến, thì chúng tôi cũng không có ý kiến.
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
Tiền Lỗ Sinh lấp tức toàn thân đầy mồ hôi lạnh, chiêu thức ấy của Phương Minh Viễn quá độc ác. Đừng nói là nói những lời ấy trước mặt chủ tịch huyện, ngay cả trước mặt Chu Đại Quân gã cũng không dám nói, nếu không, lúc này Chu Đại Quân có cho gã hai cái tát, gã cũng không dám đi tố khổ với các vị lãnh đạo, còn nói gì đến chủ tịch với chả chủ tịch, vậy không phải mình tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Mẹ nó, lãnh đạo mà hỏi thăm tới, chỗ dựa vững chắc của gã cũng không dám bảo đảm, làm không tốt, đừng nói chỉ bị xử phạt, chỉ sợ ngay cả đồng phục cảnh sát cũng không bảo đảm.
Tiền Lỗ Sinh, anh thành thật nói cho tôi biết toàn bộ sự việc, có lẽ tôi có thể nói giúp cho anh vài câu. Nếu anh cứ giữ thái độ này thì không còn gì để nói. Anh nói bọn họ thật sự không tìm được chủ tịch huyện Lý Đông Tinh sao? Bọn họ mang họ Phương đó, anh nghĩ lại đi.
Chu Đại Quân tức giận nói.
Ông ta cười nói với Phương Minh Viễn:
- Minh Viễn, bác đã nóng lòng muốn thấy quán ăn hiện nay trang trí như thế nào rồi, nhưng chưa có thời gian rảnh để đến. thế nào, dẫn bác đi xem đi.
Nói xong nháy mắt ra hiệu với Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn giương mắt nhìn, theo ông ta đi vào trong quán.
- Minh Viễn, tên đó cháu xem có thể nể mặt bác, giơ cao đáng khẽ có được không?
Chu Đại Quân và nhà họ Phương có quan hệ thân thiết nên không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Pương Minh Viễn cười nói:
- Sao vậy? Bác Chu muốn thu phục anh ta à?
Kiếp trước hắn không ở trong giới quan chức nhưng cũng đã xem phim truyền hình cũng nhiều, tâm tư của Chu Đại Quân không lừa được hắn.
- Ừ, tên Tiền Lỗ Sinh này tuy có nhiều thói xấu, tư cách trong huyện Bình Xuyên cũng không được tốt, nhưng mấy năm nay cũng không có hành vi gì tệ quá. Hơn nữa bác Chu của cháu nóng lòng muốn tháo gỡ nút thắt này, không thể không dùng được.
Chu Đại Quân thở dài nói. Từ thị trấn Hải Trang được đề bạt lên huyện Bình Xuyên dĩ nhiên là chuyện tốt lành, nhưng sau khi tới đây rồi, tay chân của Chu Đại Quân vẫn còn ít, ô dù cũng không có bao nhiêu người. Nhất là mấy ban mấu chốt trong cục đều bị cục trưởng và mấy người phó cục khác nắm giữ. Ông ta là người có chức không quyền, lúc bàn bạc tiếng nói không có trọng lượng. Nếu nắm được điểm yếu của Tiền Lỗ Sinh này thì thật tốt. Hơn nữa Phương Bân uy hiếp gã bằng cách nhắc đến chuyện kiện lên chỗ Chủ tịch huyện, nếu không cũng không biết sẽ như thế nào.
Nếu có thể nhân cơ hội này, cho Tiền Lỗ Sinh một lối thoát, ngay cả khi không thu phục được gã thì cuối cùng cũng tốt cho gã, ngày sau Tiền Lỗ Sinh thế nào cũng phải nể mặt Chu Đại Quân. Chuyện này đối với uy tín của Chu Đại Quân trong cục hiển nhiên vô cùng có lợi
Lúc này mấy người Tiền Lỗ Sinh đứng ngoài cửa vô cùng bối rối. Sau khi Chu Đại Quân chính miệng xác nhận đây là chủ quán ăn Phương Gia, bọn họ tự nhiên nghĩ đến, trong Ủy ban nhân dân huyện đã sớm đồn đại, vị chủ tịch huyện Lý mới tới rất coi trọng quán ăn Phương Gia thị trấn Hải Trang, khi thị sát thị trấn Hải Trang còn chính miệng mời quán ăn Phương Gia lên huyện phát triển, cũng vì vậy mà đã bắt giữ một phó chủ tịch thị trấn Hải Trang, nghe nói đang bị giam giữ trong sở cảnh sát, nghe nói viện kiểm sát huyện đã chuẩn bị khởi tố.
- Sếp Tiền, anh đã đá trúng tấm sắt rồi. Vừa rồi tôi đã nhắc nhở anh, là nhà họ Phương đó, anh chết sống gì cũng không nghe. Lần này chết chắc rồi.
Tiểu Quân than thở nho nhỏ, Tiểu Lý cũng biến sắc. Bọn họ lúc này mới thấy tai bay vạ gió từ đâu đổ xuống, chỉ đi theo Tiền Lỗ Sinh cũng không được việc gì. Họ chỉ là hua tay múa chân, không thực sự làm gì cả, nhưng nếu để tới tai Chủ tịch huyện, thì Chủ tịch huyện sẽ không nghĩ như vậy. Mới được đưa vào đội cảnh sát hình sự hai năm, sao có thể so sánh được với Tiền Lỗ Sinh, nếu chuyện không xong thì mình sẽ thành kẻ chịu tội thay.
- Bớt nói nhảm đi! Có chuyện gì xảy ra thì cũng không có phần của mấy người. Tôi dẫn các anh đi, tôi ra lệnh, có việc gì cũng là tôi chịu trách nhiệm.
Tiền Lỗ Sinh sốt ruột nói. Đúng là tuổi trẻ, không phân biệt được nặng nhẹ. Các người chỉ là tép, nếu không làm gì, ai mà quan tâm đến các người. To đầu như tôi mới phải gánh hết.
- Dư Nhị, tụi bây lại đây.
Tiền Lỗ Sinh hung dữ chỉ vào ba tên tóc vàng nói:
- Ba người thành thật nói cho tôi biết một lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao họ nói bọn bây xảo trá? Nếu có chỗ nào lừa tao, tao đánh bọn bây gãy chân trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]