Chương trước
Chương sau
“Dù sao ngươi cũng không nghe theo, chết đi cho rồi!”

“Thái Kinh Vân! Thái đại thiếu gia a ~ ngươi cứ nói giỡn a? ~~ tỉnh táo tỉnh táo đừng xung động a ~ có chuyện gì hảo hảo nói ~ chúng ta hảo hảo nói chuyện nha ~ ngươi xem ngươi còn trẻ lại có tiền ~ không thiếu ca nhi thầm mến ngươi a ~ hà tất xung động muốn chết như thế a? ~~ cái kia, chúng ta nhất định phải thiện đãi sinh mệnh, thiện đãi nhân sinh, nhân sinh phải hảo hảo quý trọng ~~ nói chung ~ để ta xuống a ~ cầu ngươi ~ oa ~~ “
Tiểu Tam cho là mình có thể trấn tĩnh một chút mà nghĩ hảo biện pháp ngăn cản Thái Kinh Vân đang phát điên, nhưng trong đầu không biết vì sao lại nhớ tới những con chữ chằn chịt trên bãi đá năm đó, người này từ nhỏ thì mang chứng cuồng chữ số, nói giết chết hắn gì đó không chừng là sự thật…
Nghĩ tới đây, lập tức thực sự nhanh chóng oa oa la lớn, hoảng loạn mà ôm chặt lấy đầu Thái Kinh Vân. Cũng may Thái Kinh Vân những năm gần đây có luyện qua một ít công phu quyền cước, bằng không thật sự là ôm không được Tiểu Tam. Này toàn bộ là một phen ‘đấu tranh trước cái chết’, khí lực so với bình thường lớn hơn nhiều, khí lực này nếu như dùng trong lúc làm ruộng, con trâu nhà bọn họ có thể trực tiếp về hưu dưỡng lão a!
Khi Thái Kinh Vân bước vào trong dòng sông thì Tiểu Tam thật sắp khóc nấc lên, Thái Kinh Vân toàn thân lạnh lẽo, biểu tình lạnh lùng, người này cư nhiên thực sự bởi vì mình không theo ý hắn mà giết mình…
Hắn mấy năm nay sống vô cùng hảo, thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện muốn chết! A ba hắn đối hắn rất tốt! Cha hắn đối hắn rất tốt! Thạch Đầu Tân Hà đối hắn cũng tốt lắm! Ngay cả Tiểu Tứ cái đứa bé kia cũng có chút khả ái! Hơn nữa dưa leo trong vười nhà hắn còn chưa hái hết, đậu que cũng còn chưa có thời gian đem phơi nắng, hắn còn định trồng rau hẹ, đất cũng đã đào xới hảo rồi còn chờ hắn gieo hạt thôi… Còn có, hắn kiếp trước không biết bơi, kiếp này cũng là con vịt cạn, hắn mà thấy nước sâu đến nửa người liền đi đường vòng. Lúc này nếu như bị chết đuối trong nước, thế thì thực là chết oan ức a ~
Khi hắn cho rằng Thái Kinh Vân vì tức giận sẽ thực sự ôm hắn quăng xuống sông, khi hắn thiếu chút nữa thốt ra lời ’gả cho ngươi cũng được’, đột nhiên phát hiện mông của mình tiếp xúc không phải là nước sông, mà là nóng nóng cứng cứng… tảng đá?!
“Di?! …” Sờ sờ phía dưới mông, mở mắt nhìn một cái, xác thực là một tảng đá, ở giữa dòng nước là một tảng đá lớn ấm áp vì được phơi nắng.
“Hanh!!”
Thái Kinh Vân đặt Tiểu Tam trên tảng đá của con sông. Vào mùa hạ con sông nhỏ bởi vì những cơn mưa, mà trở nên tương đối rộng hơn, tảng đá này nguyên bản là ở trên bờ, nhưng lúc này hơn phân nửa ngập chìm trong nước, tảng đá rất lớn, Tiểu Tam ngồi ở phía trên cũng chỉ chiếm diện tích gần một nửa. Mà nước sông không bị ảnh hưởng của ánh nắng chiếu rọi, vẫn có chút lạnh lạnh, chân Tiểu Tam vừa lúc chạm tới mép nước, cảm giác mát mẻ khiến hắn thấy vô cùng thư thích.
“Tự mình rửa sạch chân đi!” Thái Kinh Vân thả Tiểu Tam xuống, lại đem cái sọt của hắn ném tới trên bờ, tuyệt không quản mớ ma cô rau dại bị rơi ra, tự mình khom lưng ở chỗ bụi cỏ bên bờ sông tỉ mỉ tìm thứ gì đó.
“Ách…”
Bị Thái Kinh Vân làm cho kinh sợ như thế, Tiểu Tam lại càng đầu óc choáng váng mơ mơ màng màng, lời nói của Thái Kinh Vân thật khiến người ta tâm kinh đảm chiến, so với việc ở trên núi ngã xuống còn khiến người ta sợ hãi hơn. Lập tức, ngơ ngác nghe theo Thái Kinh Vân, ngoan ngoãn ở trong dòng sông rửa chân. Kỳ thực ngoại trừ chân, hắn toàn thân trên dưới đều có chút bẩn, bất quá, hiện tại mặc kệ chúng nó!
Không tới một hồi, Thái Kinh Vân trở về, trực tiếp giẫm lên dòng nước làm tung lên mảng lớn bọt nước. Tiểu Tam nhìn một chút đống cỏ trong tay Thái Kinh Vân, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, hình như là trước đây không lâu đám dược thảo mà Lý Nghiễn Lâm kia thu thập, chính là đám khổ thảo sinh trưởng ở bờ sông cạnh khe nước, thứ đó dùng để làm chi nhỉ?! Tiêu sưng giảm đau hay là giải kinh trấn thương?!
Thái Kinh Vân sau khi trở lại từ trong sông mò ra một viên đá dẹp dẹp, đem mớ cỏ kia đặt ở trên tảng đá lớn mà giã nhuyễn, nhìn bộ dạng đang ngốc ra của Tiểu Tam ở một bên, hừ lạnh: “Còn không mau rửa chân của ngươi?!”
Tiểu Tam nhanh chóng tiếp tục rửa chân, chốc lát sau, một đôi chân trắng nỏn co lên trên tảng đá.
Thái Kinh Vân đem dược thảo giã đến chỉ còn là một đống vật chất kinh dị dính dính như keo, mới nâng chân phải của Tiểu Tam lên dùng đống keo dính màu lục kia cẩn thận thoa lên, cảm giác lành lạnh truyền đến, cảm giác trướng đau tựa hồ bắt đầu giảm bớt, Tiểu Tam hít một hơi! Nguyên lai là tìm thảo dược cho hắn a ~ thật là hù chết hắn mà ~
Nhân sinh không có bi kịch như lúc đó, thật tốt!
“Cáp ~ làm ta sợ muốn chết, hoàn hảo chỉ là nói giỡn a ~ bất quá, lần sau có thể…”
“Tin hay không ta hiện tại liền quăng ngươi xuống sông!” Thái Kinh Vân lại hừ lạnh, gương mặt kia muốn bao nhiêu nghiêm nghị thì có bấy nhiêu.
Tiểu Tam nhanh chóng lấy tay bịt miệng mình lại! Người này nói ra lời như thế mà vẻ mặt còn rất nghiêm túc, ngữ khí nghe ra khiến người ta run như cầy sấy, khiến người ta từ tận đáy lòng cảm thấy y tuyệt đối làm được loại chuyện điên cuồng này!
“Ngoại trừ ngốc, còn thực nhát gan!”
“…” Ta đại nhân đại lượng, không cùng kẻ điên tính toán…
Rửa chân bôi dược xong, Thái Kinh Vân lại ôm lấy Tiểu Tam, đương nhiên, cũng không quên cái sọt cùng mớ rau dại của hắn.
“Sao không trực tiếp đưa ta đến chỗ Ngũ Hoa thúc a? Phiền phức như thế làm gì?” Tiểu Tam kỳ thực là muốn nói dọa người ta như thế làm chi a!
Thái Kinh Vân tựa hồ tâm tình không tốt, không để ý hắn. Việc này Tiểu Tam sau đó mới biết được, Ngũ Hoa thúc vào lúc đó được nhi tử đón lên trấn trên rồi, Đại Nguyên thôn thời điểm ấy đang đứng ở tình trạng ‘thiếu y (thầy thuốc) thiếu dược’.
Mà đi tới bờ sông là bởi vì dọc theo bên sông này mà đi, Tiểu Tam có thể về nhà nhanh hơn. Vào mùa hạ thì ở con sông này thể nào cũng có mấy tiểu tử không mặc quần áo ngâm nước, nếu như có tiểu ca đi ở bờ sông, nhất định sẽ để cho bọn chúng hưng phấn cao giọng hô bậy hô bạ, Tiểu Tam sớm đã quen đi đường vòng, nhất thời không nghĩ tới con đường này.
Nghĩ như vậy, tựa hồ là hữu kinh vô hiểm* nha!
*Hữu kinh vô hiểm: chỉ sợ chứ ko gặp nguy
Bất quá Tiểu Tam đã quên, trong con sông chính là có vài nhóm tiểu tử ngâm mình, ngày đó bộ dạng Thái Kinh Vân ôm hắn về nhà, bị đám tiểu tử này phi thường nhanh chóng mà mô tả lại đến vô cùng sinh động để toàn bộ thôn nhân biết được! Cả thảy quá trình diễn ra không đến mười hai canh giờ…
Lúc trở lại trong viện Hạ gia, Liên Sinh cùng Tân Hà đang ở trong sân phơi hương liệu, đó là vật liệu chuẩn bị để làm trứng muối.
Thấy Tiểu Tam bị ôm tiến vào gia môn, Liên Sinh lập tức vọt qua: “Làm sao vậy?! Tiểu Tam đây là bị gì vậy?”
“Ba! Ta từ trên núi ngã xuống, chân bị trặc!” Hắn kỳ thực càng muốn cáo trạng Thái Kinh Vân đe dọa hắn, bất quá lúc này không có gan, người nọ còn ở bên cạnh ni!
Tiểu Tam chỉ chỉ chân phải, cái chân nho nhỏ trắng trẻo lúc này đang dính một tầng keo màu xanh, chỗ bị thương đã bắt đầu có chút sưng đỏ, chung quy mà nói thoạt nhìn có chút dọa người. Liên Sinh vừa nhìn đến vết thương này, đã thượng dược, nhưng chân vẫn sưng như một đại màn thầu, nhất định là rất nghiêm trọng! Cũng không quản thân phận thiếu gia của Thái Kinh Vân, lập tức chỉ huy y cẩn thận mang Tiểu Tam nhanh chóng vào trong phòng.
Tiểu Tam về đến nhà, sức lực liền dồi dào lại, hướng phía Liên Sinh oán giận mình bị té nặng bao nhiêu! Chân đau bao nhiêu! Trong lúc đó còn có gan trừng Thái Kinh Vân một cái, bất quá Thái Kinh Vân hiện tại dù không trừng hắn cũng có thể dọa hắn sợ điếng! Chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, Tiểu Tam bật người chuyển đường nhìn! Hắn biết Thái thiếu gia rất lạnh, nhưng hôm nay mới phát hiện, nguyên lai lạnh cũng có thể lạnh đến áp bách như vậy!
Vết thương của Tiểu Tam bề ngoài thoạt nhìn tuyệt đối so với thực tế thì nặng hơn. Ngoại trừ trên chân, trên thân còn có không ít trầy xước. Liên Sinh đau lòng, giữ lấy hắn vừa liên miên răn dạy vừa giúp hắn thay y phục đổi lại dược, cứ như cái chân bị trật bị sưng của Tiểu Tam, cứ như thế mà nửa đời sau bị phế đi. Tiểu Tam thoải mái hưởng thụ sự quan tâm này, Thái Kinh Vân lúc nào ly khai gian phòng, hắn cũng không biết!
Liên Sinh và Tân Hà vây quanh hắn vòng vo nửa ngày, vội vội vàng vàng! Tiểu Tam cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng khôi phục nhịp đập bình thường!
Ngày hôm nay trái tim hắn là thật có chút gánh chịu áp lực quá nặng, vừa thụ thương vừa chấn kinh, thình thịch thình thịch mà đập loạn thật lâu. Trở lại trên chiếc giường quen thuộc vừa nằm xuống không bao lâu sau liền cảm thấy mình quả thật phi thường mệt mỏi, sau khi thay y phục uống chút cháo, Tiểu Tam liền chậm chạp ngủ say!
Mơ màng đi vào giấc mộng.
Ẩn ẩn nghe được ngoài cửa có thanh âm diễn tấu của sáo và trống, loại nhạc khúc này rất giống nhạc khúc trong các buổi tổ chức hỉ sự. Mà hắn ngồi trong phòng mặc một thân giá y màu đỏ, trên mặt còn thoa phấn trắng, ngoài miệng còn bôi son môi.
Cốc cốc cốc——
Có người đang gõ cửa.
“Ai vậy nha —— “
Tiểu Tam đứng dậy mở rộng cửa, Thái Kinh Vân mặc một thân hồng y đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nói với hắn: “Ngày hôm nay chúng ta thành thân, ta tới đón dâu!”
“Thành cái gì thân? Ai cùng ai thành thân?”
“Ta và ngươi nha! Ngươi đáp ứng gả cho ta nha! Ngày hôm nay thành thân!”
“Nói bậy! Ta mới chưa từng nói phải lập gia đình a!”
“Cái gì? Ngươi không lấy chồng?! A ~~~~ ta đây muốn đem ngươi ném xuống sông dìm chết ngươi ~ “
Thái Kinh Vân đột nhiên biến thân thành một đại quái vật bắt lấy chân của hắn xách lên.
Tiểu Tam lại sợ vừa đau, lập tức hét to: “Ta gả —— ta gả —— “
Tiểu Tam từ trên giường bật nửa người dậy, mở to hai mắt, trong chốc lát còn có chút phân không rõ mộng cảnh cùng hiện thực. Bất quá, trước mắt thấy được Thái Kinh Vân tuy rằng lạnh lùng nhưng không biến thành đại quái vật.
“Thực sự nguyện ý gả?” Thái Kinh Vân không biết đến đây lúc nào, hiện tại đang ngồi ở bên giường, một tay đang đặt ở trên chân phải của Tiểu Tam.
“A…”
Tiểu Tam ngủ một cái là ngủ thẳng đến khi sắc trời sắp buông hoàng hôn, lúc này mơ phải ác mộng mới bị giật mình tỉnh giấc. Nghe được trong viện mơ hồ có người đang nói, là thanh âm rất quen thuộc, trong không khí cũng có vị đạo quen thuộc, mới nhéo mình một cái xác định đây không phải diễn biến tiếp theo của cơn ác mộng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm ta sợ muốn chết…” Lau trán một cái, đều là mồ hôi lạnh.
“Thấy ác mộng?”
“A ~ ta mộng ngươi biến thành quái vật bức ta và ngươi thành thân!”
Biểu tình của Thái Kinh Vân đột nhiên trở nên rất đen rất kỳ quái: “Ngươi là nói, biến thành quái vật bức ngươi lập gia đình, ngươi sẽ đáp ứng?!”
__________________
Thái ca a~Sao anh ko làm thiệt lun đi, em nó suýt về tay anh rùi còn giề ╮(╯_╰)╭
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.