Chương trước
Chương sau
“A ~ nguyên lai ta đang mộng du a ~ “
Tiểu Tam xoay người qua ghé vào trên giường, đem mặt chôn ở trong chiếc gối mây, hắn còn muốn đem cái mền chùm lên đầu, nhưng vươn tay ở trên giường sờ soạng nửa ngày cũng không mó thấy, cuối cùng cũng chỉ dùng hai tay ôm lấy đầu, giả làm đà điểu.
Trong lòng kêu một tiếng sầu a ~ đến tột cùng là lúc nào mình trở nên ngu ngốc như vậy a?! Ngày thường, hắn cũng rất thông minh nha, chí ít Liên Sinh thường hay khen hắn thông minh ~ Sao lại ở trước mặt Thái Kinh Vân liền nảy sinh nhiều chuyện xui như vậy ~ rước lấy nhiều chuyện mất mặt như vậy?
Tiểu Tam trong lòng muốn nhanh chóng không để ý tới Thái Kinh Vân, chờ cho Thái Kinh Vân tự động ly khai.
Thái Kinh Vân Thái đại thiếu gia lại tuyệt không sốt ruột mà ly khai, ngược lại y kề sát Tiểu Tam ngày càng gần.
Tiểu Tam hiện tại mặc y phục là loại phân chia trên dưới thành hai kiện, là áo ngắn và quần soóc, là Tiểu Tam nhờ Tân Hà may giúp hắn. Loại y phục này trong thôn Đại Nguyên hơn phân nửa tiểu tử đều có, chẳng qua rất hiếm khi thấy có tiểu ca nhi nhà ai mặc qua, chí ít là không nhìn thấy có tiểu ca nhà ai mặc như vậy mà xuất môn. Bình thường hắn mặc quần áo thì có chút loạn thất bát tao, thường thường mò thấy kiện nào thì mặc kiện đó, loại y phục này hắn rất thích, rộng rãi thoáng mát, đáng tiếc nếu mặc thành cái dạng này thì Liên Sinh nhất định sẽ không cho hắn xuất môn, cho nên hai bộ mà hắn nhờ Tân Hà may giúp cũng chỉ có thể dùng làm áo ngủ.
Lúc này, áo nhỏ bằng vải bông của Tiểu Tam bị cuộn lên một chút, thắt lưng trắng trẻo lộ ra gần phân nửa. Nước da trắng sáng, đường cong cân xứng, Thái Kinh Vân không biết vì sao cảm thấy nó sáng đến có chút hoa mắt. Tiểu Tam lại còn đang ở chỗ này đông sờ tây mó, y phục bị kéo càng ngày càng cao, cuối cùng hắn còn ôm chặt lấy đầu vểnh cao cái mông…
Thái Kinh Vân cuối cùng cũng không khách khí, vươn tay ở trên lưng Tiểu Tam sờ soạng một phen, cảm thấy phi thường tốt, tế da nộn thịt trơn nhẵn mềm mịn, nhịn không được lại sờ soạng một chút…...
Tiểu Tam còn nằm úp sấp giả làm đà điểu chết, tay Thái Kinh Vân tại trên lưng hắn sờ tới sờ lui, hắn đương nhiên cảm giác được, nhưng chẳng hiểu vì sao, trong nhất thời hắn lông tơ thẳng dựng thế nhưng lại quên phải né tránh. Bên này Thái Kinh Vân sờ càng lúc càng hài lòng, lòng cảm thấy mới lạ lại sảng khoái liền trực tiếp di bàn tay đi lên. Đợi khi Liên Sinh ở trong sân lớn tiếng hô một câu gì đó, ‘một lời bừng tỉnh người trong mộng’ lúc này mới ngắt ngang hai người, Tiểu Tam xoát cái phản ứng lại, kéo y phục trừng mắt qua.
Thái Kinh Vân nhìn tay của mình một chút, ý do vị tẫn (vẫn chưa thỏa mãn). Bất quá hiện tại con mắt Tiểu Tam đều trừng đến thật là lớn, xem ra tạm thời không thể tiếp tục được nữa.
“Mới giúp ngươi thượng dược trên chân, trong một canh giờ không thể chạm nước!” Thái Kinh Vân thu hồi biểu tình trên mặt, trong nháy mắt khôi phục thành cái dạng lãnh đạm đại thiếu gia, nghiêm túc dặn dò.”Thuốc mỡ ở đây! Trước khi ngủ lại thoa một lần!”
Nói xong, y thân thủ linh mẫn nhảy khỏi cửa sổ, động tác thông thạo mà nhẹ nhàng, thì ra người này là một tên xâm nhập phi pháp a!
Tiểu Tam trừng mắt nhìn Thái Kinh Vân đi mất, mới xoay người qua làm đà điểu đồng thời ảo não nện liên hồi vào ván giường!
Bữa cơm tối Hạ gia đã muốn dọn hết lên bàn, hài tử nghịch ngợm Tiểu Tứ còn chưa trở về. Liên Sinh đứng ở cửa rống lớn kêu Tiểu Tứ về nhà ăn cơm. Nơi ở của Hạ gia kỳ thực có chút nghiêng, cũng may Liên Sinh tuy không cao nhưng có được chất giọng hảo, thanh âm có lực xuyên thấu mười phần, chốc lát sau liền thấy hài tử béo kia với một thân vừa bùn vừa cỏ trở về.
Tiểu Tam đã sớm một chân chạm đất mà nhảy ra, lúc này đang ngồi ở trước bàn nghĩ chút chuyện, hắn cũng không có đại sự nào khác cần nghĩ ngợi, chủ yếu là cân nhắc a cân nhắc chút chuyện phiền toái của Thái Kinh Vân ~
“Ta nói ngươi nha cái thằng nhóc này đến bao giờ để ta bớt nặng lòng a?! Ngươi là hầu tử bùn a? Không thể sạch sẽ một ngày sao? Hóa ra y phục không cần ngươi giặt không cần ngươi xé ngươi vẫn có thể phá hư như thế a ~” Liên Sinh thấy bộ dạng dơ bẩn của Tiểu Tứ thì lẩm bẩm không ngừng được.
“Cũng không phải ngày một ngày hai! Hài tử này có nơi nào từng sạch sẽ qua a?! Được rồi, nhanh chóng ném vào trong bồn đi!” Tiểu Tam ngẩng đầu hất hất cằm. Hắn ỷ mình là người bệnh, lại được Liên Sinh Tân Hà dỗ dành cả một buổi trưa, hiện tại ở nhà có chút lộng hành.
“Hanh! Ngươi đó a tử hài tử này cũng không làm cho ta bớt lo nhiều hơn đâu!” Liên Sinh quay đầu liếc mắt khinh thường Tiểu Tam.”Giúp đệ đệ ngươi tắm rửa đi!”
Trước đó không lâu còn gọi người ta là ‘Tiểu Tam nhi của ta’ lúc này liền trở thành ‘ngươi đó a tử hài tử này’, Tiểu Tam quyệt miệng nói thầm trong lòng, sẽ không phải là tới cái thời mãn kinh rồi chứ…
“Hắc hắc ~” Tiểu Tứ che miệng cười, khó thấy được Tiểu Tam ăn phải con ba ba, nó thật cao hứng.
“Còn không đi lấy khăn tắm của ngươi!” Đợi Liên Sinh vào trù phòng, Tiểu Tam bắt đầu trừng Tiểu Tứ, những người khác hắn trị không được, nhưng thằng nhóc Tiểu Tứ này hắn còn quản không được sao?!
Bên giếng nước trong viện có một đại mộc bồn, chỉ dùng để phơi nước dùng để tắm. Buổi sáng hoặc buổi trưa có thời gian thì Hạ gia sẽ múc một bồn nước đặt ở dưới nắng mà phơi, như vậy tới giờ cơm tối về đến nhà, thì có nước ấm dùng để tắm rửa. Nước giếng mùa hè rất lạnh, trong nhà người dám dùng nước giếng vừa mới múc lên trực tiếp tắm rửa cũng chỉ có Thạch Đầu thô kệch kia!
Trên người Tiểu Tứ cũng chỉ có hai kiện y phục, một kiện là áo ngắn nhỏ, một kiện là quần cộc to. Tiểu Tam đem cái ghế trúc tới ngồi ở bên mộc bồn trực tiếp lột sạch nó ra. Thằng bé này ưỡn cái bụng ếch nhỏ khanh khách cười, vỗ vỗ bụng mình cho phát ra tiếng ba ba ba.
“Ngươi yên tĩnh chút có được không a?!” Tiểu Tam cầm gáo dừa xối nước lên người Tiểu Tứ, nhưng Tiểu Tứ lại không nghe lời, thân thể như con cá chạch trượt đến trượt đi.
“Cái gì là yên tĩnh nha?!”
“Dừng lại đừng có làm thế nữa!” Nhìn một chút đám bùn đất không rõ ra cái gì, Tiểu Tam chỉ chỉ mộc bồn: “Tự mình vào đó tẩy, đều đã lớn như vậy rồi, cũng nên tự tắm đi! Ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi tắm cả đời được à!”
Tiểu Tứ thích ngâm mình trong nước, nhưng nói đến tự tắm rửa thì nó còn chưa học được, cầm bố khăn ở trên người tùy tiện lau hai cái rồi bỏ đó, tứ chi duỗi thẳng nằm ở trong bồn.
“Tiểu Tam có phải sắp gả đi rồi nên mới không thể giúp ta tắm nữa hay không?”
“A?! Nói bậy bạ gì đó a?”
“Ta mới không nói bậy! Nhị Cẩu Tử bọn nó đều nói thế, ngươi thông đồng cùng cái người trong đại viện kia, phải gả đi bỏ mặc ta!” Tiểu Tứ bĩu môi, sau đó lại hỏi: “Cái gì là thông đồng a?”
Tiểu Tam trên mặt một trận hồng một trận trắng, ngồi một chỗ thở phì phì nói: “Ngươi cái đứa tử hài tử này nói lung tung cái gì a!?”
“Ta không có nói bậy a! Bọn nó đều nói như vậy! Nói là thấy ngươi và tên kia ôm ấp cùng một chỗ, xấu hổ chết người a!”
“Ta nói hai đứa xong chưa a? Nhanh nhanh lau người rồi ra ăn cơm!” Liên Sinh bưng bát đồ ăn đi ra, thấy Tiểu Tứ còn đang nằm ngửa ở trong bồn, thì có chút tức giận gầm lên.
“Lúc ăn cơm nếu nói lung tung, ta liền cắt của lưỡi ngươi cho gà ăn!” Tiểu Tam kề sát qua hạ thấp giọng uy hiếp, tận lực làm ra biểu tình hung ác còn cố ý học theo ngữ khí của Thái Kinh Vân. Vừa nói xong thì thấy Tiểu Tứ toàn thân run lên, liền có cảm giác không tốt lắm: “Ngươi…”
“… Đi tiểu đi tiểu…” Tiểu Tứ thành thực trả lời, nhận được một đôi đại bạch nhãn của Tiểu Tam.
“Tự mình múc nước tẩy đi, ta mặc kệ!” Lập tức quăng luôn bố khăn, nhảy lò cò bỏ đi.
Thực tế thì, chân của Tiểu Tam không tới hai ngày đã tốt lên rồi. Bất quá, hắn tiếp tục nằm ở nhà không xuất môn, chủ yếu là không có mặt mũi xuất môn.
Ngân Phương từng bái phỏng qua, là tới để đối hắn tiến hành lên án công khai. Chỉ vào mũi hắn nói Tiểu Tam không tốt, có chuyện cũng không nói cho hắn biết, uổng công hắn năm đó khi thích thượng vị kia nhà hắn còn mỗi ngày đã chạy tới cùng Tiểu Tam báo cáo tình trạng tâm tình biến hóa~
Tiểu Tam mắt trợn trắng đến nỗi rút gân, cuối cùng dùng một cuộn len ngân sắc mới thành công ngăn được cái miệng hoa loa kèn kia. Bất quá, cũng vì vậy mới biết chuyện bát quái lưu hành nhất tại Đại Nguyên thôn lúc này: Hạ gia Tiểu Tam và thiếu gia của trúc tử đại viện thích nhau, thật là lợi hại…
‘Tất cả đều là xạo láo a!’ Tiểu Tam trong lòng hét to, nằm lăn lộn ở trên ghế dựa, trái trở phải trở cảm thấy thật khó chịu.
Hôm nay mọi người trong nhà đều ra ngoài, ngay cả Tân Hà cũng xuất môn đưa nước cho Thạch Đầu. Toàn bộ Hạ gia cũng chỉ có hắn còn ở đây không ngủ mà miên man suy nghĩ.
“Sao lại biến thành như vậy a…”
Trở mình mấy cái, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng mã xa chạy tới, nơi Đại Nguyên  thôn này, ngoại trừ Thái Kinh Vân cũng không có người nào khác có mã xa. Tiểu Tam vểnh tai nghe một chút, phát hiện mã xa cư nhiên chạy tới cửa viện nhà mình, nhanh chóng nằm hảo, lại lập tức nghe thấy cửa viện bị đẩy ra, muốn chạy trốn cũng không còn kịp rồi, đành phải giả bộ ngủ tiếp thôi.
“Mấy thứ đó để ở chỗ này, ngươi đánh xe trở về được rồi!”
Thái Kinh Vân đẩy cửa viện liền thấy Tiểu Tam nửa người giấu ở phía sau cây ăn quả. Liền ở cửa nói khẽ với nô bộc của mình.
Trong viện Hạ gia nửa bên phải có trồng nhiều gốc cây ăn quả cây lấy hoa, tuy rằng cây ăn quả cũng không có bao nhiêu khỏa, nhưng dùng để hóng mát tránh nắng vẫn là đủ lắm rồi. Tiểu Tam lúc này đang kéo ghế nằm ngủ dưới bóng cây. Thái Kinh Vân trực tiếp đi qua ngồi ở một bên ghế đá, cách Tiểu Tam không xa, gia hỏa đang giả bộ ngủ kia vừa lúc rơi vào tay y.
Nhìn nhìn cần cổ cũng rất khả ái, vươn tay như muốn chạm lên. Thông thường mà nói, làm nam nhân đều như thế, chỉ cần có một nhất định sẽ có hai, lần trước đều đã sờ qua, lần này cũng rất tự nhiên lại muốn sờ tiếp. Hơn nữa, Tiểu Tam như vậy, nếu như mình không kịp thời hạ thủ, không chừng hắn lại bỏ chạy đến nơi nào đó ni! Hiểu được không sờ thì lỗ vốn, điều này không phù hợp chuẩn tắc làm ăn của y!
“Hanh! Ngươi muốn làm a!” Tiểu Tam lúc này trái lại cảnh giác rồi nha, vào lúc Thái Kinh Vân kề sát tới, đột nhiên mở mắt.
“Sao không ngủ?” Thái Kinh Vân nhìn nhìn, phi thường trấn tĩnh rút tay về, cứ như vừa rồi chỉ là giúp ngưởi ta đuổi đuổi muỗi.
Còn tiếp tục ngủ sẽ liền bị thiệt thòi lớn a! Người này sao lại biến thành như vậy a? Cư nhiên sẽ có loại hành động da mặt dày này, y nguyên lai không phải như thế a! Tiểu Tam trợn con mắt đến tròn căng, hai tay còn đan thành hình chữ thập để ở trước ngực, một bộ dạng phòng bị cao độ.
“Tặng cho ngươi chút quà, ta nghĩ ngươi sẽ thích!”
“Thứ gì vậy a?” Nghe nói sẽ làm mình thích, Tiểu Tam có chút hiếu kỳ.
“Mang tới mấy chậu hồng cà cho ngươi! Ngươi không phải thích ăn thứ đó sao?!”
Tiểu Tam nhớ tới vừa rồi xác thực có thanh âm đặt đồ vật xuống, mấy thứ đó nhớ là được đặt ở cửa viện. Bò dậy nâng người nhìn qua. Quả nhiên, ở ngay cửa bày ra mấy chậu cà chua kết quả có đỏ tươi có xanh chát, có hai chậu so với lần trước thấy được tại cửa hàng của Thái Kinh Vân còn muốn to hơn.
“Cáp ~ cái này ta thật sự rất thích!” Tiểu Tam cao hứng trở lại, cười ngoát miệng ra. Lập tức muốn leo xuống mang mấy chậu hoa kia đi.
“Chờ một chút, thiên hạ này không có cơm trưa nào là miễn phí! Ngươi có phải có mục gì hay không?”
__________________
Có nên up hình mấy cục bột nhỏ lên ko nha~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.