Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt thân thể mất cân bằng, bên người lại không có thứ gì có thể bắt lấy để giữ ổn định. Tiểu Tam đầu tiên là chân vì góc độ không thích hợp mà ma sát với mặt đất, sau đó là cái mông, lưng, kế nữa là đầu. Tiếp xúc hoàn hảo trên mặt đất, bùn đất có chút xốp nên bị thương không nặng. Chủ yếu là thân thể do lăn qua ở trong bụi cây, những cành cây to to nhỏ nhỏ va quẹt lên cơ thể, khiến cho đau nhức lợi hại.
Tiểu Tam tại dốc núi lăn mấy vòng mới ngừng lại được, chiếc sọt bị văng đi thật xa. Bị kẹt lại trong đám rể cây với thân thể từ trên xuống dưới đều cảm thấy đau nhức vô cùng, mà đau rõ rệt nhất là mắt cá chân phải.
Tiểu Tam muốn thử xem hình huống cử động của chân phải, lại phát hiện chỉ cần khẽ động liền đau đơn như bị kim châm.
Tốt rồi… Tiểu Tam nằm trên mặt đất nửa ngày đều dậy không nổi.
Lúc đó hắn cho rằng bản thân sẽ cứ như vậy mà chết ở nơi này, đương nhiên cách nói này kỳ thực là có phần khoa trương. Thật ra chưa được mấy phút trong lúc hắn nằm dưới đám rể cây này hít thở sâu để giảm bớt đau đớn, Thái Kinh Vân đã đứng cách hắn không xa.
Thái Kinh Vân cứ như đang nhàn nhã tản bộ mà đi tới, đến trước mặt Tiểu Tam thì ngồi xổm xuống: “Hanh! Thế này thì không chạy được nữa rồi!”
Không biết vì sao Tiểu Tam thấy Thái Kinh Vân bộ dạng diện vô biểu tình, đột nhiên có chút dự cảm không tốt lắm, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, muốn bảo y giúp đỡ cứu mạng thì lại cứ nghẹn trong họng nói không nên lời!
Thái Kinh Vân quan sát Tiểu Tam toàn thân trên dưới một chút, còn đem từng cành khô lá rụng vướng trên người hắn lấy xuống, mãi đến khi Tiểu Tam đợi không nổi mà nhắc nhở chân hắn đang bị thương.
“Thật sự rất đau đấy!” Thấy Thái Kinh Vân một dạng mạn bất kinh tâm (thờ ơ),Tiểu Tam
có chút nóng nảy, nếu như mà gãy xương, kéo dài ở chỗ này còn không phải gây chậm trễ việc trị liệu hay sao?!
Bị Tiểu Tam nói như thế, Thái Kinh Vân mới nâng cái chân thụ thương tỉ mỉ kiểm tra.
Mùa hạ nên miệng hài rất nông, Tiểu Tam lúc từ trên sườn núi lăn xuống, hài bên chân phải đã bị mắc vào một lùm cây. Hắn là vóc người thiên về loại hình mảnh khảnh, chân cũng không ngoại lệ, nhỏ nhắn khéo léo tinh tế, hơn nữa bởi vì thường xuyên mang hài, màu da ở đấy so với tay có phần trắng hơn, chỉ là lúc này trên chân dính đầy bùn đất màu nâu khiến cho có chút bẩn.
Thái Kinh Vân tựa hồ đối với chân của Tiểu Tam cảm thấy rất hứng thú, đặt ở trong tay chậm rãi vuốt ve. Tiểu Tam bị y lật tới lật lui khiến cho oa oa kêu loạn, kỳ thực hắn cũng không muốn kêu, nhưng cái chân vốn đang thụ thương bị Thái Kinh Vân vừa xoa vừa ấn, hắn thực sự rất đau a!
“Ngươi nếu không biết xem, thì nhanh chóng đưa ta đến chỗ Ngũ Hoa thúc đi!” Tiểu Tam có chút tức giận Thái Kinh Vân mạn bất kinh tâm. Người này thấy hắn bị thương cũng chỉ bày ra loại thái độ này sao? Thế mà lần trước lúc mình cứu hắn, còn gấp đến độ khóc lên!
“Chỉ là trật chân mà thôi! Dùng rượu thuốc nhu nhu là ổn!”
Thái Kinh Vân buông chân Tiểu Tam ra, lại nhìn toàn thân trên dưới của Tiểu Tam một lần, còn đem cánh tay cẳng chân còn lại của Tiểu Tam kiểm tra một phen, thấy trên người hắn chỉ là bị chút trầy xước nhẹ, cũng không có thương thế nào quá lớn, mới ngừng tay.
Tiểu Tam nhìn Thái Kinh Vân cứ như thế ở trên người mình lật tới lật lui, lôi lôi tay kéo kéo chân, muốn oán hận vài câu, nhưng không biết vì sao, những lời này thế nào cũng không nói ra miệng được! Người nọ không nhanh không chậm, cảm giác chung quy có chút là lạ!
Sau đó Thái Kinh Vân đột nhiên nghiêng người lấy tay ôm eo Tiểu Tam. Một tay ôm lấy eo của hắn, một tay ôm lấy chỗ bắp đùi, hơi dùng lực bế bổng Tiểu Tam đứng dậy, Tiểu Tam vốn không to, bị y ôm như thế, cứ như cả người đều lọt vào trong lòng y.
Tiểu Tam lại bắt đầu oa oa kêu lớn! Đột nhiên cứ như thế bị ôm lấy, hắn ngoại trừ trong miệng mãnh liệt kêu to còn không ngừng giãy dụa!
“Ngươi muốn tự mình đi xuống núi?!” Thái Kinh Vân dừng lại, nới lỏng lực trong tay.
Tiểu Tam cảm thấy thân thể trầm xuống, bật người hai tay ôm chầm lấy cổ Thái Kinh Vân. Nói giỡn, nếu ngã xuống không té chết thì cũng khẳng định là té đau!
Bởi vì Tiểu Tam tự mình ôm lại, Thái Kinh Vân đột nhiên tâm tình hảo hảo mà nhẹ cười ra tiếng, Tiểu Tam bị y cười cũng lập tức ý thức được gì đấy, tức thì liền xấu hổ. Muốn xuống, nhưng chân mình lại rất đau, trên đường núi thế này cũng không thể nhảy một chân mà trở về! Còn không xuống, lớn như vậy rồi, còn bị người khác ôm vào lòng như đang ôm hài tử, thực là không ra làm sao! Hơn nữa, người này trước đó còn thế này thế kia…
Cứ rối rắm như thế, Thái Kinh Vân đã ôm hắn đi tới bên sườn núi.
“Cái sọt còn có ma cô của ta!” Tiểu Tam tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn nhắc nhở Thái Kinh Vân là đồ đạc của hắn vẫn còn mắc trong lùm cây, chân bị trẹo còn không quên nửa sọt đặc sản miền núi của mình, ở nông thôn hài tử quả thực chính là như thế a!
Thái Kinh Vân dừng lại nhìn chăm chú vào hắn một lát. Tiểu Tam vẫn cứ kiên trì, cũng trừng trên đôi mắt trong trẻo cùng Thái Kinh Vân đối diện: “Ma cô còn có rau quyết mà ta đã hái thật lâu! Buổi tối hôm nay phải làm hai món này!”
Thái Kinh Vân thỏa hiệp, đành phải trước tiên buông Tiểu Tam xuống, sau đó giúp hắn nhặt lại cái sọt còn có ma cô trái cây rau dại rơi ở chung quanh. Tiểu Tam đứng ở một chỗ nhìn mấy thứ đó cũng đã thu hồi được bảy tám phần, liền kêu Thái Kinh Vân ngừng lại không cần tiếp tục nhặt hết số còn sót đâu.
Thái Kinh Vân nhặt xong mấy món kia đi tới đưa cái sọt cho Tiểu Tam. Lại không nói hai lời liền xoay người ngồi xổm xuống, rất rõ ràng, y định cõng Tiểu Tam hạ sơn.
Tiểu Tam xoắn xoắn thứ ở trong tay, có chút không tự nhiên. Bất quá, nghĩ nghĩ một chút vẫn là cắn răng nằm úp sấp lên lưng của Thái Kinh Vân! Hắn không nghĩ mình có thể sử dụng một chân nhảy lò cò xuống núi! Lúc này còn muốn tỏ ra kiên cường nhiều như vậy làm chi a!
Thái Kinh Vân lớn lên so với Tiểu Tam cao hơn to hơn, lưng cũng rất rộng rất rắn chắc, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng ôn độ trên người y lại rất cao. Tiểu Tam nghĩ lưng người nọ nóng quá a, khi nằm úp sấp lên, thân thể cương lên cứng đờ, hai tay nắm chặt y phục của Thái Kinh Vân, không dám cử động lấy một chút.
Khi Thái Kinh Vân một tay mò qua nâng mông hắn, hắn thiếu chút nữa thì la làng. Không có biện pháp, ai kêu người này từng có tiền án bất lương, để lại trong lòng hắn một chút vướng mắc, loại đụng chạm này khiến hắn ít nhiều có chút không được tự nhiên.
“Vì sao?!”
Thái Kinh Vân đưa lưng về phía Tiểu Tam, cho nên Tiểu Tam cũng không biết biểu tình của y là như thế nào, chỉ cảm thấy thanh âm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vô cùng tịch mịch.
” Vì sao cái gì?”
Tiểu Tam bởi vì bị người ta cõng ở trên lưng như thế mà cảm thấy có chút không được tự nhiên, Thái Kinh Vân chợt nói một câu như vậy, hắn có chút phản ứng không kịp.
“Cự tuyệt việc hôn nhân! Tránh né ta!”
“Là bởi vì vô cùng chán ghét ta?”
Tiểu Tam ở phía sau lắc đầu thật mạnh, tuy rằng nói Thái Kinh Vân ngày thường lạnh lùng không hay nói chuyện, lại còn cao lớn khiến người ta tức giận, nhưng hắn quả thực không ghét y!
“Vậy là vì sao?!”
Tiểu Tam chi chi ngô ngô nói không nên lời. Đối với Thái Kinh Vân, hắn vẫn là coi y như một hài tử nhận thức từ nhỏ ở cùng tương đối hợp, hắn không có mặt mũi nói ra những lời này. Hơn nữa, loại sự tình này là bởi vì bản thân hắn trong lòng còn chút bài xích, dù sao cũng không hảo nói với người khác!
“Cái kia, ngươi sao lại lên đây?” Tiểu Tam nhanh chóng chuyển đề tài, muốn bưng bít nó đi.
“Theo ngươi!”
Thái Kinh Vân hôm nay không có công việc, cho nên rảnh rỗi theo đuôi Tiểu Tam, bởi vì không muốn dọa Tiểu Tam bỏ chạy, nên cách khá xa. Cũng không nghĩ Tiểu Tam lại đột nhiên ngã xuống rồi bị thương như thế, ban đầu còn dọa y nhảy dựng, sau đó đến gần chút thấy dáng vẻ Tiểu Tam tuy chật vật nhưng tựa hồ không bị thương quá nặng, liền không cuống cuồng nữa!
Y gần đây bị Tiểu Tam trốn tránh đến có chút tâm phiền ý loạn! Không thể trách y đùa giỡn ác liệt như vậy với Tiểu Tam!
“Vết thương trên lưng ổn chưa? Cõng ta như thế không sao chứ!”
“Nếu lo lắng như thế, vì sao lúc trước không hỏi? Còn có, tiếp tục nói lý do ngươi tránh né ta!” Thái Kinh Vân đối với chuyện mà bản thân lưu ý thế nhưng rất chấp nhất. Cho dù đề tài bị cắt đứt bị kéo xa, nhưng y vẫn đối mục tiêu của mình tương đối tinh mẫn, cũng lại tiếp tục chấp nhất.
“Kỳ thực a! Ngươi xem xem, hai nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối ~” đây là lý do của a ba, lúc này cũng là lý do của Tiểu Tam!
“Ta hiện tại chỉ là một tiểu thương hộ, tháng trước cái nhà mà a ba ngươi dẫn ngươi xem mắt chẳng phải cũng là thương hộ sao?” Thái Kinh Vân nhàn nhạt nói, y đây tài sản ở trấn trên cũng không nhiều, hơn nữa, nói thật, y hiện tại thân phận tuyệt đối không hiển hách, thậm chí còn có vài phần sa sút. Hơn nữa, cho dù gia thế môn hộ khác biệt lớn thế nào, với y mà nói là không thành vấn đề!
“Cái kia... Chúng ta bây giờ còn nhỏ, hẳn là thêm vài năm nữa hãy nói tới chuyện này…” Tiểu Tam muốn tát cho mình một cái, tại Đại Nguyên thôn này, hài tử mười sáu tuổi đều đã có thể sinh hài tử, loại lý do này là đầu óc choáng váng mới nói ra a!
Tiểu Tam trầm mặc, Thái Kinh Vân cũng không nói gì, đi tới nửa đường thì Thái Kinh Vân đột nhiên đem Tiểu Tam đặt lên một tảng đá lớn bên đường, Tiểu Tam luống cuống tay chân chống đỡ thân mình, đỡ phải nằm úp sấp trên tảng đá thật khó coi.
“Thực sự không được?”
Tiểu Tam muốn ngất, hắn cũng biết, người này từ nhỏ chính là một người cứng nhắc đến cố chấp, không thể nhanh như vậy mà buông tha việc truy vấn hắn!
“Tiểu Tam! Ta chỉ có mình ngươi! Nhưng ngươi lại cứ như vậy làm thương tổn lòng ta?!”
Gương mặt của Thái Kinh Vân cùng Tiểu Tam cách nhau rất gần, mắt đối mắt. Vẻ mặt của y thật ảm đạm, trong ánh mắt cũng là tối đen sâu thẳm không thấy đáy.
Tiểu Tam chỉ cảm thấy hảo khẩn trương hảo khẩn, trái tim co rút thít chặt đập càng lúc càng lớn. Người này không phải là một lạnh lùng khốc ca sao? Không phải chuyện gì cũng đều đạm nhiên sao? Sao lại bày ra gương mặt ảm đạm đau khổ thương tâm muốn chết này?! Cứ như bản thân thực sự đâm y một đao, khiến y tổn thương đến trái tim lạnh thấu!
“Cái kia… na… không…” Tiểu Tam rụt người lại, tránh né thân thể đang kề sát rất gần của Thái Kinh Vân. Hơi thở ấm áp kia cứ phả vào mặt, khiến Tiểu Tam cảm thấy giống như bị phỏng, cảm thấy khó chịu!
“Ta đã biết!” Thấy động tác tránh né của Tiểu Tam, sắc mặt Thái Kinh Vân ngưng kết lại, sau đó lại càng phát lạnh.
Lập tức, một lần nữa ôm lấy Tiểu Tam, dùng cách ôm tiểu hài tử từ trước mặt, ôm Tiểu Tam vào trước ngực mình.
Tiểu Tam lần này có kinh nghiệm, không hề oa oa kêu loạn, nhưng lập tức liền thấy không thích hợp.
“Thái Kinh Vân, ngươi đi lầm đường a! Đường hạ sơn là ở bên kia! Này!”
Thái Kinh Vân không để ý tới hắn, ôm hắn đi xuyên qua cánh rừng. Tiểu Tam nhận thức đường, phát hiện là đang đi đến phía tây cánh rừng, bên kia không có nhà dân nào, chỉ có rừng rậm cùng con sông nhỏ, Thái Kinh Vân ôm hắn đi đến hướng kia là muốn làm gì a?!
Tiểu Tam dọc theo đường đi mặc kệ là tức giận chửi mắng hay nhỏ nhẹ lấy lòng thế nào, Thái Kinh Vân ngay cả một cái liếc mắt cũng đều không cấp cho hắn! Tiểu Tam càng nghĩ tâm càng hoảng, không khỏi giãy dụa lên, nhưng dù là vóc dáng hay khí lực, hắn đều kém xa Thái Kinh Vân, một đường này Thái Kinh Vân vẫn luôn ôm hắn vững vàng vào trong lòng.
Khi thấy con sông nhỏ kia thì Thái Kinh Vân vẫn tiếp tục đi thẳng qua. Tiểu Tam đột nhiên tim đập gia tốc, la to: “Thái Kinh Vân! Ngươi muốn làm gì a?!”
“Ta tuyệt đối không nhường ngươi cho người khác! Như vậy, còn không bằng tự tay mình giết chết ngươi! Yên tâm, ta sẽ bước cùng ngươi trên cùng một đường!”
Tiểu Tam vừa nghe những lời này, choáng váng tại chỗ!

___________________
Hãi chưa, ko ưng là anh cho ‘đồng quy vu tận’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.