Chương trước
Chương sau
Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comBuổi chiều trước khi tan học, Văn Dục đang làm bài tập vật lý, vì để làm xong trong một lần, hắn nán lại phòng học thêm hai mươi phút, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong phòng chỉ còn lại Cát Nhiên.
Cô đứng trước bàn hắn, có chút cảm thán: “Cậu làm bài vật lý không cần phân tích sao?”
Văn Dục theo thói quen treo nụ cười lên mặt: “Có chứ.”
“Không thấy cậu nháp gì cả?”
“Tính toán trong đầu.”
“Lợi hại thật.” Cát Nhiên tức khắc lộ ra biểu cảm hâm mộ, “Tớ thấy cậu làm rất nhanh nha…… Tớ làm không được, vật lý là sở đoản của tớ.”
Văn Dục cười cười, không muốn tiếp tục đề tài này, “Cậu không đi ăn cơm sao?”
“Chờ cậu đó.” Cát Nhiên quơ quơ chìa khoá, “Hôm nay Phó Dư Hàn không đến, tớ khoá cửa.”
Khoá cửa?
Văn Dục ngẩn người: “Lát nữa không phải còn tiết tự học buổi tối sao?”
“Giờ cơm chiều phòng học không có ai, khoá cửa vẫn tốt hơn. Khu này chẳng phải thường có không ít người bên ngoài đến mượn sân bóng dùng sao? Nếu không khoá, ngộ nhỡ bọn họ ném vào thứ gì —— Lát nữa cơm nước xong tớ sẽ đến mở lại.”
“À…… Cậu không nói sớm, tôi sẽ không ở đây làm bài, có làm chậm trễ thời gian của cậu không?”
Văn Dục nở nụ cười ôn hoà, đem bài tập vừa làm xong nhét trở lại ngăn kéo, xách túi đứng lên. Cát Nhiên thấp hơn hắn, lúc Văn Dục đứng dậy tầm mắt cũng tự nhiên rũ xuống, lơ đãng hỏi: “Khoá cửa thì có liên quan gì đến Phó Dư Hàn?”
“Cậu ấy……” Giọng Cát Nhiên hơi ngập ngừng, nụ cười bỗng chốc trở nên có chút xấu hổ, “Cậu ấy mỗi ngày đều là người đầu tiên đến lớp, cũng là người cuối cùng rời đi, vậy nên chìa khoá luôn do cậu ấy giữ.”
Đi sớm về trễ, cậu ta chăm chỉ hiếu học như vậy sao?
Văn Dục nửa tin nửa ngờ, cũng không hỏi nhiều, mỉm cười rời đi.
Nơi hắn ở thật sự rất gần, theo lý không cần phải vội vã về nhà ăn cơm như vậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn trở về.
Thời điểm tan học, cổng trường luôn luôn náo nhiệt. Vô số kẻ tan tầm xếp thành dòng người, dòng xe cộ tấp nập, cộng thêm học sinh Tam Trung lang thang ăn chiều gần đó khiến giao thông đi lại có chút khó khăn.
Văn Dục lựa chọn một con đường nhỏ, trên người mặc đồng phục Nhất Trung, dáng vẻ thoải mái đều bước trở về.
Bình thường, cơm chiều sẽ có dì giúp việc đến nấu cho hắn, tiện thể dọn dẹp làm vệ sinh trong nhà. Nhưng không ngờ hôm nay, người đứng trong bếp cư nhiên lại là người khác.
Người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, gương mặt dịu dàng, trông tựa như chỉ ngoài ba mươi. Bà ở trong bếp bận bộn, động tác có chút không thành thạo lắm, nhưng vẫn nhìn ra được rất nghiêm túc.
Mùi thơm thức ăn từ phòng bếp lan toả ra ngoài, mang lại cảm giác giống như “Gia đình”.
Văn Dục có chút hốt hoảng, siết chặt nắm tay khiến móng tay nhô ra đâm vào lòng bàn tay đau rát, sau đó lại rất nhanh buông ra, nở nụ cười: “Mẹ, sao lại là người, dì đâu ạ?”
“Tiểu Dục, con về rồi à?” Người phụ nữ quay đầu, cánh tay giơ lên lau mồ hôi trên trán, híp mắt nhìn hắn cười, “Hôm nay mẹ muốn nấu cho con một bữa cơm, dì làm vệ sinh xong mẹ đã cho về rồi…… Con trai dì ấy mấy hôm nay bị bệnh, nên về sớm một chút.”
“Vậy sao.” Văn Dục dựa vào cửa phòng bếp, không đi vào, “Con cũng không biết.”
Trước kia cha từng nói với hắn, bảo rằng hắn ở phương diện tình cảm quá mức lạnh lùng, tiếc là Văn Dục lại không cảm thấy mình có vấn đề gì. Ở trong mắt hắn, dì hoàn thành nghĩa vụ nấu cơm, ba hắn phụ trách trả tiền, hai bên thoả thuận ổn rồi không cần phải để ý đến sinh hoạt cá nhân của nhau nữa.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này là vợ của ba hắn, thế mà lại chủ động giúp hắn tìm cớ: “Con đọc sách bận rộn như vậy, ngày thường lúc trở về dì cũng đi rồi, không gặp mặt được mấy lần, không biết cũng là bình thường.”
Bà là một người phụ nữ dịu dàng, lúc nào cũng tươi cười, nhưng nụ cười như vậy lại khiến Văn Dục đột nhiên không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
“Mẹ còn nấu bao lâu?” Hắn hỏi, “Trường con bảy giờ sẽ bắt đầu tiết tự học buổi tối.”
“Xong ngay bây giờ đây, con đi rửa tay đi, mẹ dọn thức ăn ra bàn.”
Văn Dục quay đầu đi vào phòng vệ sinh.
Nước máy mang theo một chút nhiệt độ mùa hè, xối lên tay cũng không thấy lạnh, hắn cúi đầu, vốc nước hung hăng tạt lên mặt mình, rốt cuộc mới khiến bản thân thoải mái một chút.
Chờ hắn từ phòng vệ sinh trở ra, đồ ăn đã được bày biện trên bàn, người phụ nữ lau lau tay ngồi xuống, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt phía bên kia phòng khách.
“Dì nói với mẹ…… Con vẫn luôn khóa cửa căn phòng kia, không cho dì ấy đi vào……” Bà thoạt nhìn có chút bất an, “Là có chuyện gì sao?”
Văn Dục ngước mắt nhìn lên, gương mặt trước nay luôn luôn mỉm cười hiếm khi không lộ ra chút cảm xúc nào.
Người phụ nữ liền hạ thấp giọng nói.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng: “Là linh đường.”[*]
[*]
“A.” Người phụ nữ bỗng chốc hơi mất tự nhiên, “Thực xin lỗi, Tiểu Dục, mẹ không cố ý……”
Văn Dục cúi đầu mỉm cười: “Không có gì, ăn cơm thôi, hôm nay cảm ơn người đã đích thân đến đây.”
“Khách khí với mẹ làm gì.” Bà cắn môi dưới, cười vô cùng miễn cưỡng, “Con nếu không bận, thỉnh thoảng cũng nên trở về cùng nhau ăn bữa……”
“Bận.” Văn Dục lên tiếng ngắt lời bà, “Lớp mười hai, rất bận.”
“……”
Người phụ nữ tựa như mơ hồ thở dài, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Một bữa cơm ăn thật sự nặng nề. Tuy rằng ngày thường Văn Dục một mình ăn cơm cũng không nói lời nào, nhưng tốt xấu gì hắn cũng sẽ bật tivi, bầu không khí không đến mức xấu hổ như vậy.
Rốt cuộc cũng không được tự nhiên, Văn Dục không muốn ở lại nữa, lấy cớ đến giờ tự học buổi tối chạy lấy người.
Có lẽ thật sự bị câu “Lớp mười hai rất bận” ám vào, tiết tự học tối nay, giáo viên tiếng Anh túc trực ở phòng trực ban bên cạnh mang đến cho bọn hắn hai tờ bài thi.
Chuyện phát sinh buổi tối khiến Văn Dục mất đi hứng thú với bài tập, không muốn cầm bút. Lúc hắn khó chịu cũng muốn người khác phải khó chịu chung, nghĩ tới nghĩ lui liền lấy di động ra, nhắn một tin cho Phó Dư Hàn.
Văn Dục: Cậu làm bài tập xong chưa.
Hôm nay Phó Dư Hàn không còn làm lơ hắn, nhưng cũng chẳng nói nhiều, không bao lâu liền hồi âm lại một dấu chấm hỏi.
Văn Dục tiếp tục gửi tin dữ sang: Giáo viên vừa mới phát thêm hai tờ đề thi.
Phó Dư Hàn trả về sáu dấu chấm câu.
Lão Vu tuy là thầy giáo nhưng mức độ quy củ khuôn phép không thua gì “Hoa phi nương nương.” [*]
[*]
Từ sáu cái chấm câu, Văn Dục cảm nhận được tâm tình đối phương rốt cuộc nứt toạc.
Hắn vừa lòng cười rộ lên, nhét điện thoại trở vào túi, cầm bút bắt đầu làm bài.

Sự thật chứng minh, “Hoa phi nương nương” thật sự không dễ làm.
Sáng sớm hôm sau, Phó Dư Hàn đã bị ông gọi vào văn phòng.
“Tại sao sắc mặt lại kém như vậy — Cả đêm qua em không ngủ sao?” Lão Vu pha cho mình một ly trà cẩu kỷ táo đỏ, vừa uống vừa đánh giá Phó Dư Hàn.
Nam sinh vóc dáng cao lớn đứng cạnh bàn làm việc, sắc mặt gầy gò có chút tái nhợt, tựa như chỉ một giây sau liền ngã xuống.
“Tôi không hiểu, buổi tối em làm cái gì? Những bài tập môn khác đều nộp đầy đủ, chỉ có duy nhất bài tập của tôi lại chưa làm xong?”
Yết hầu Phó Dư Hàn trượt lên xuống một chút, giọng nói khàn khàn: “Tối hôm qua em không đi học nên không nhận được hai bài kiểm tra đó.”
“Không đi?” Sát vách lão Vu chính là bàn làm việc của Chu Văn Khang, ông gõ gõ tấm ngăn, “Lão Chu, giờ tự học tối hôm qua, Phó Dư Hàn lớp ông xin nghỉ à?”
“Không có.” Tối hôm qua Chu Văn Khang không trực ban, nghe vậy bất đắc dĩ nói, “Phó Dư Hàn, có phải em lại trốn tiết tự học buổi tối không?”
Lão Vu chuyển ánh mắt về trên người cậu.
Phó Dư Hàn: “Vâng.”
“Em giỏi quá nhỉ, bây giờ đến tiết tự học buổi tối cũng trốn đến quang minh chính đại như vậy, tôi thấy em đây là ——”
Lão Vu đang nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại. Phó Dư Hàn liếc mắt nhìn sang, thấy Văn Dục đang cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào, “Thầy Chu, thầy tìm em?”
Rốt cuộc Văn Dục cũng nhận được đồng phục Tam Trung. Tay áo ngắn màu xanh nước biển nổi bật trên nền vải trắng khiến hình dáng đôi vai rộng rãi thẳng tắp của thiếu niên càng trở nên rõ ràng, trong chớp mắt khiến Phó Dư Hàn có chút hốt hoảng.
Cậu không khỏi ưỡn thẳng sống lưng.
Lão Vu lấy lại tinh thần, tiếp tục mắng: “Tôi thấy em ngày càng kiêu ngạo rồi? Có biết bây giờ em đã lớp mười hai, so với trước kia không còn giống nhau không? Chừng nào thì em mới chịu tập trung hả!”
Nửa đêm hôm qua, cơn sốt của Tần Hiểu Lộ cuối cùng cũng thuyên giảm, Phó Dư Hàn miễn cưỡng nằm trên ghế dựa bệnh viện ngủ một lát, nhưng tinh thần vẫn không tốt lắm, như cũ thất thần.
Lão Vu đang mắng cậu, nhưng lỗ tai cậu lại văng vẳng giọng nói của Chu Văn Khang, hình như ông đang nói với Văn Dục về cuộc thi hoá học.
Chuyện tham gia các cuộc thi vào năm lớp mười hai là một việc vô cùng mạo hiểm, bởi nếu không đạt được thành tích, vậy chẳng khác nào lãng phí sức lực cho việc ôn tập. Hơn nữa, những học sinh có thực lực tham gia dự thi đều thuộc những trường top năm trong nước, nếu muốn đi thi đấu, vậy có khác gì thi thố cấp quốc gia đâu.
Mặc khác, lớp sáu do Chu Văn Khang chủ nhiệm, thành tích hoá học năm ngoái rất tốt. Phó Dư Hàn từng nghe Dương Phàm nhiều lần khen ngợi thành tích của Văn Dục tốt đến mức vô lý, có lẽ năm nay hắn sẽ tham gia……
“…… Em còn dám thất thần?” Lão Vu lập tức cao giọng quát.
Phó Dư Hàn giật mình hoàn hồn.
Cậu khẽ liếc mắt, thấy Văn Dục giống như thoáng nhìn sang bên này, khoé miệng câu lên nụ cười nhiều thêm mấy phần chế nhạo.
Có lẽ là cười cậu.
“Không phải.” Phó Dư Hàn nhanh chóng cau mày một cái, “Ngày hôm qua em có việc mới nghỉ tiết tự học buổi tối…… Em có thể nộp bổ sung cho thầy được không? Hôm nay tiết bốn là tiết tiếng Anh.”
“Em nợ tôi nhiều bài tập như vậy, thêm hai tờ bài thi thì đủ sao? Một trăm năm mươi bài, em làm cho tôi được một nửa sao?” Lão Vu vô cùng đau đầu, “Tôi đang nói đến việc em trốn tiết kìa! Lớp mười hai rồi, em còn chưa nhận thức được sao!”
“……”
Thành tích của Phó Dư Hàn ở lớp sáu chính là đội sổ, tiếng Anh của cậu lại càng yếu hơn, bảy mươi lăm điểm…… Quả thật có chút khó khăn.
Cậu không phản bác được.
Hơn nữa cũng không phải cậu không biết tốt xấu. Thời điểm này mà giáo viên còn tận tình khuyên bảo, mong cậu đừng trốn tiết, thật ra đều là vì muốn tốt cho cậu.
Nhưng là……
Nhưng là.
Cậu rũ mắt: “Vậy em có cần nộp bổ sung bài tập cho thầy không?”
“Nộp!” Lão Vu trừng cậu, “Trước giờ vào lớp phải nộp lại đây, một lát nữa tôi muốn xem. Hôm nay tôi sẽ phát thêm ba tờ bài thi, sáng mai đúng hạn em đến nộp cho tôi.”
“Vâng.” Phó Dư Hàn trả lời.
Cậu nổi tiếng vì đẹp trai, hiện giờ bị mắng cũng nổi tiếng, mọi việc của cậu, giáo viên các khối lớp đều biết, lúc bị lão Vu phê bình còn có vài người ghé lại đùa mắng hai câu. Nhưng khi những giáo viên đó đi ngang qua bàn làm việc của Chu Văn Khang, không hẹn mà cùng bày tỏ thái độ khích lệ Văn Dục.
Mặc dù hắn mới chuyển đến hai ngày, thành tích còn chưa được kiểm chứng.
Nhưng toàn bộ những giáo viên đó khi nói về hắn, tất cả đều…… Cười giống hệt như Dương Phàm.
Phó Dư Hàn thoáng liếc mắt nhìn về góc “ồn ào” kia, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
Cậu cũng không phải ngay từ đầu đã giống như bây giờ.
Nếu mộng ước có thể dễ dàng bắt lấy như vậy, thì làm gì có ai trốn tránh chứ.
Phía bên kia ngọn núi, đến tột cùng là cái gì?
Tác giả có lời muốn nói: Đây là một áng văn chữa lành.
Hiện tại hai người bọn họ đều có vấn đề, sẽ chậm rãi giải quyết hết thảy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.